Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

"Ngươi nếu biết xấu hổ, biết mình không xứng với A Chu thì phải cố gắng tu luyện, vượt qua Đường Hoan, để A Chu nhìn ngươi với con mắt khác. Đừng có cả ngày nghĩ đến chuyện giải trừ hôn ước, đừng có trốn tránh hiện thực, ngươi phải..."

"Ta đã giải trừ hôn ước với Dạ Chu."

"Nỗ lực một chút... Cái gì??"

Bạc Vân Tư vẫn luôn bình tĩnh nhảy dựng lên. Bà ta căm giận nhìn Đường Quả. Lúc tức giận, trông bà ta thật dữ tợn.

Đặc biệt là ánh mắt ghét bỏ kia, càng hủy đi gương mặt xinh đẹp hoàn hảo.

Mặt Bạc Vân Tư đỏ lên, không phải vì xấu hổ mà là vì tức giận. Bà ta nhìn Đường Quả không nói lời nào, im lặng đến đáng sợ.

Xuất thân đại tiểu thư thế gia, kể cả tức giận đến mấy, bà ta cũng không thể phá vỡ hình tượng. Nhưng mặt mày, thần thái, biểu tình của bà ta đã bán đứng bà ta.

"Chắc chắn A Chu bất mãn ngươi."

Đường Quả cứ tưởng bà ta muốn nói gì đó, ai ngờ bị bà ta định tội. Cô cảm thấy nực cười vô cùng.

Trong mắt Bạc Vân Tư, nguyên chủ theo đuổi Dạ Chu mười mấy năm cả Bình Thành, không, cả Tiên Bình không ai không biết.

Bà ta cho là nguyên chủ không muốn từ hôn.

Bà ta nghĩ không sai, nhưng mà trước mắt bà ta hiện giờ không phải nguyên chủ, là Đường Quả, đương nhiên không có ngốc nghếch si mê Dạ Chu.

Bạc Vân Tư không mắng Đường Quả nữa, chỉ nhìn cô với ánh mắt thất vọng bi thương, "Ngươi không bằng Đường Hoan thì thôi, ngay cả vị hôn phu cũng không để ngươi vào mắt. Ngoại trừ ngoại hình tạm được ra thì ngươi còn có cái gì? Mà, ngoại hình này cũng là ta cho ngươi, ngươi nói xem, ngươi còn có cái gì?"

"Bảo sao, Đường Hạo Huy cũng chướng mắt ngươi." Sắc đỏ trên mặt Bạc Vân Tư tản đi. Bà ta nhíu mày, bất đắc dĩ, "Bạc Vân Tư ta xuất thân từ nhà họ Bạc, từ nhỏ đã là tiểu thư họ Bạc người người hâm mộ. Từ xuất thân, ngoại hình cho đến thiên phú, cái gì cũng đứng đầu, nhưng sao lại có thể sinh ra được một đứa con gái không có chí tiến thủ như ngươi chứ?"

Bạc Vân Tư thiếu chút nữa nói thẳng, ta nghi ngờ ngươi không phải con gái ta.

Hệ thống nghe bà ta nói, phát cáu, [Trên thế giới này cũng có một loại mẹ như vậy ư? Câu nào câu nấy cũng mang dao, đâm đau cực kì. Nguyên chủ nếu nghe được chắc phải giảm thọ mấy chục năm.]

"Bạc Vân Tư ta một đời kiêu ngạo, nhưng sinh con ra còn thua cả một thị thiếp."

Bạc Vân Tư thất vọng, lẩm bẩm tự nói, không hề để ý đến Đường Quả. Con gái vô dụng không dùng được, bà ta cũng lười nói chuyện, cứ coi nó là không khí đi.

Bà ta lẩm bẩm lầu bầu một hồi rồi bỏ đi.

Đường Quả nhìn chén trà đã nguội lạnh, đáy lòng tan vỡ. Không phải cô để ý Bạc Vân Tư, chỉ là cảm tình của nguyên chủ lưu lại tại thân thể này.

Cô xuyên qua cơ thể nào cũng sẽ tiếp thu cảm tình, thù hận, oán giận của họ đầu tiên.

Vì đã có kinh nghiệm từ vô số thế giới, cô có thể khống chế được những cảm xúc này.

Tâm lí khó chịu, cô tìm một chỗ ngồi xuống, nhớ đến vợ chồng nhà họ Đường thế giới trước yêu thương cô biết bao nhiêu.

Nhớ lại, cô cũng không khó chịu nữa, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Cô mở mắt, thì thào, "Có ích thật."

Hệ thống, [...]

Nó không hiểu, kí chủ rõ ràng chỉ đang diễn kịch, không cần dụng tâm. Nhưng mà hết thế giới này đến thế giới khác, cô vẫn rót tình cảm của mình vào.

[Kí chủ, cô tin còn có tình yêu chân thành không?]

"Tin."

Hệ thống: Không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện