Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Đại sảnh yên tĩnh. Đường Quả nhận hộp ngọc, nhấp môi đáp, "Được."

Dạ Chu thấy cô cười, ngẩn người ra. Em họ vẫn đẹp như hồi còn bé.

Nhớ tới mấy lời đùa vui ngày ấy, chàng vội quay sang chỗ khác. Chàng không dám ăn nói linh tinh nữa, sợ em họ lại hiểu lầm.

Thấy mọi người hoảng hốt vì mình, chàng rất đắc ý, hất cằm lên trời.

"Mấy ngày nữa Bình Thành có đại hội giao lưu luyện dược, Hoan Nhi muốn tham gia không?"

"Giải thưởng cho người đứng đầu của đại hội là một lò luyện đan cực phẩm."

Dạ Diễm lên tiếng, xóa đi bầu không khí xấu hổ.

Đường Hoan nghe hắn nói, mắt sáng lên. Ả nhớ rõ, cái lò luyện đan này kiếp trước Đường Quả đã đoạt được. Ai cũng nghĩ cái lò đó chỉ là lò luyện đan cực phẩm, nhưng lại không rõ đó là đồ thượng cổ lưu truyền, là thần khí.

Có thể nói, kiếp trước Đường Quả luyện dược nổi danh cũng có công lao to lớn của cái lò này.

Ả có không gian luyện dược, muốn đan dược nào mà chẳng được. Nhưng mà kiếp trước, Đường Quả đã để lại cái bóng cho ả. Ả cũng muốn giống Đường Quả, ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng chơi đùa với lò luyện đan, luyện chế ra đan dược khiến người người đỏ mắt.

Chỉ là, thiên phú luyện dược của ả không tốt. May là còn có không gian phụ trợ, ả vẫn có thể thắng được dễ dàng.

Lò luyện đan thần khí này là cơ duyên của Đường Quả, ả cũng muốn.

Đồ tốt về tay người tài, không phải sao? "Đương nhiên là ta muốn tham gia rồi. Ta có thể làm quen với dược sư, trao đổi đan dược, phòng sau này có chuyện."

Nghe được những lời này, ai cũng gật đầu đồng tình, trừ Dạ Chu và Đường Quả.

"Em hai? Muốn đi không? Em có thiên phú luyện dược, lần này chắc không vắng mặt đâu nhỉ?"

Mắt Đường Hoan nồng đậm ý khiêu chiến. Ả muốn đánh bại cô, muốn đả kích cô ngay tại phương diện mà cô am hiểu nhất, vậy mới trí mạng.

Nếu là lúc trước, nguyên chủ chắn chắn sẽ nói nghiêm túc, rằng chị đừng có đắc ý, đại hội luyện dược sẽ bla bla bla

Nhưng mà cô chỉ nhìn lên, "Đương nhiên là phải đi rồi. Ta rất hứng thú với đại hội luyện dược này."

"Vừa hay, ta đang thiếu một lò luyện đan. Nếu phẩm chất không tệ, lấy về dùng tạm cũng được."

Quá phách lối!

Đường Hoan không thoải mái tí nào. Nói cứ như là lò luyện đan sẽ về tay mình không bằng. Ả cười thầm, cứ gáy cho nó to đi, sau này vả mặt sẽ đau lắm.

"Thiên phú luyện dược của em hai rất tốt, đoạt giải nhất cũng không có gì lạ."

"Chị cả nói sai rồi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thiên phú tốt không có nghĩa là sẽ đạt giải nhất." Đường Quả chợt đổi giọng, "Nhưng mà, đại hội luyện dược lần này, giải nhất chắc chắn là của ta."

Đường Hoan câm lặng. Đường Hạo Huy không muốn nhìn thẳng, sao lão ta lại có một đứa con gái không biết trời cao đất rộng thế này? Quá mất mặt.

Dạ Diễm thầm đánh giá, đây là tiểu thư bù nhìn đúng không? Kiêu căng ngạo mạn, được đà lấn tới như thế, mất công Hoan Nhi cho mặt mũi.

"Em họ, ta tin em sẽ đạt giải nhất."

Dạ Chu bất thình lình lên tiếng, đại sảnh nổi gió lên. Mặt mày Đường Quả lộ ra ý cười. Cô nhìn thẳng vào mắt Dạ Chu, ừ một tiếng.

Dạ Chu biết mình làm đúng, thầm vui vẻ trong lòng.

"Anh họ ủng hộ em."

Mắt Dạ Chu lóe lên như sao sáng, cực kì lóa mắt, "Em họ giỏi nhất, cái lò luyện đan đó chỉ miễn cưỡng xứng với em thôi."

Khóe miệng Đường Hoan giật giật. Này anh gì ơi, không sợ lúc đó bị vả mặt à?

"Ánh mắt anh họ rất tốt."

Mọi người: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện