Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Đường Hoan nhìn giám khảo trên đài, dường như muốn yêu cầu một lời giải thích, nếu không ả sẽ không chấp nhận.

"Trưởng lão, đại hội luyện dược quan trọng nhất là tính công bằng. Hai vòng trước Đường Quả biểu hiện ưu tú, nhưng như vậy cũng chưa đủ để tuyên bố nàng ta đạt giải nhất đúng không?"

Đường Hoan thấy mình đứng trên bàn cân công lí, có nhiều người nhìn như vậy, bọn họ chắc hẳn rất khó coi.

Ban giám khảo kì quái nhìn Đường Hoan, "Sao không phải Đường Quả được? Tiểu thư luyện chế ra đại viên mãn đan Dưỡng Hồn cực phẩm mà."

Ánh mắt đó còn ghi, không phải Đường Quả chẳng lẽ là ngươi à? Bộ dáng ngươi đang muốn đạt giải nhất đấy hả khiến Đường Hoan sửng sốt.

Đại viên mãn đan Dưỡng Hồn cực phẩm? "Nàng ta không nổ lô?"

Đường Hoa nói không suy nghĩ. Ả muốn phát điên, căn bản là cười không nổi nữa.

"Ai nói nhị tiểu như nổ lô?"

Ban giám khảo kì quái. Đường Hoan thất thần thế này, thật đáng tiếc. Chẳng lẽ bị đả kích quá nên thần kinh Đường Hoan bị ảnh hưởng rồi?

Hi vọng đại tiểu thư có thể điều tiết cảm xúc, đây vẫn là một luyện dược sư có thiên phú tốt đấy.

"Thật ra Đường Hoan ngươi cũng không tệ." Ban giám khảo tranh thủ khen ngợi, "Tuy kém Đường Quả, nhưng ở tuổi này là luyện dược sư cao cấp, mai sau sẽ tiền đồ vô lượng."

Đường Hoan không cảm nhận được an ủi của giám khảo, chỉ cảm thấy mấy người đang nhục nhã ả.

Khen một câu lại hạ thấp xuống một câu, có ai an ủi như thế bao giờ?

Lại nữa, xung quanh Đường Quả nhiều khói như vậy, thật sự không nổ lô?

Đường Hoan đi đến trước mặt Đường Quả, sắc mặt âm trầm. Thấy được lò luyện đan vẫn còn y nguyên, móng tay ả đâm sâu vào lòng bàn tay.

"Chị cả, ta không nổ lô."

Đường Quả giương lên nụ cười ngạo nghễ, nhuần nhuyễn biểu hiện tư thế đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn không biết khiêm tốn là gì.

"Đại viên mãn?"

Đường Hoan cúi đầu, nhìn bình ngọc, mười viên đan Dưỡng Hồn trắng ngà lấp lánh ánh sáng quy củ nằm bên trong. Thần sắc ả trầm xuống, trong lòng nổi bão.

Vì sao chứ?

Ả đã đoạt đi cơ duyên của Đường Quả, nó vẫn quật khởi lên.

Chẳng lẽ ả vĩnh viễn làm bàn đạp cho Đường Quả?

Đường Quả nhận lấy một lò luyện đan tinh tế nhỏ xinh, thấy biểu cảm u ám của Đường Hoan, cô cười xán lạn, "Chị cả thích lò luyện đan này à?"

Đường Hoan mím chặt môi. Đường Quả thắng chính là nhục nhã của ả.

"Nhưng ta không thể cho chị cả được. Ta rất thích lò luyện đan này, lò luyện đan thượng phẩm không thể tùy tiện mua nổi."

Đường Hoan nắm chặt tay lại, ánh mắt lóe lên tia lửa giận.

Ả nhìn ra Đường Quả đang sỉ nhục ả!

[Kí chủ, ta cảm nhận được giá trị phẫn nộ của nữ chính, sắp nổ rồi.]

Đường Quả kiêu căng xuống đài. Ở đâu cũng có người tài, nên bộ dáng của cô khiến nhiều người không vừa mắt, lại đồng tình với Đường Hoan.

[Kí chủ, cô đắc tội rất nhiều người.]

"Thì làm sao? Rõ ràng bọn họ cũng đâu có thích ta." Đường Quả kiêu ngạo, "Ta là luyện dược sư cao cấp, bọn họ chán ghét ta thì sau này vẫn phải cầu đến ta thôi."

Hệ thống: [...] Có lí.

"Em họ, quả nhiên em là nhất." Dạ Chu vội vàng đuổi theo, nhìn lò luyện đan trong tay cô, khen ngợi, "Nhìn qua phẩm chất không tệ, miễn cưỡng xứng với em."

"Cũng được."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện