Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Mọi chuyện diễn ra đúng như Đường Quả suy đoán. Đường Hoan lục soát viện của cô chưa được bao lâu thì lời đồn đã nổi lên bốn phía.
Bởi vì thanh danh Đường Quả quá thịnh, không chỉ là đích tiểu thư nhà họ Đường kiêu căng ngạo mạn mà còn là một luyện dược sư có thể điều chế ra đại viên mãn linh đan cao cấp.
Tên của Bạc Linh Nhi bị cả Bình Thành biết. Người người sôi nổi trách móc nàng ta, làm sao lại có loại người ngoan độc như thế này.
Lại đào được ra hai người là chị em họ, mọi người không tin tưởng nổi. Thế mà dám đưa em họ mình vào miệng yêu thú, này là ác độc đến mức nào.
Bạc Linh Chỉ chỉ mấy chốc đã thành nhân vật đại biểu cho tâm địa độc ác, còn là loại tẩy vĩnh viễn cũng không sạch. Chỉ cần niệm về Đường Quả một giây, nàng ta chắc chắn sẽ bị tóm ra thành chủ đề buôn chuyện.
Bạc Linh Nhi giờ ra cửa cũng bị chỉ trỏ, thậm chí còn có thế gia nói sẽ không liên hôn với nhà họ Bạc.
Mấy thế lực chó săn đánh hơi tìm Đường Quả. Trước tiên họ thề thốt mình không quan hệ gì với nhà họ Bạc, sau cho thù lao phong phú, để cầu Đường Quả luyện đan.
"Đường dược sư, không biết tâm tình ngài gần đây đã tốt lên hay chưa?"
Đường Quả được mời vào tửu lâu xa hoa, người mời là mấy thế lực lớn của Bình Thành. Bọn họ cùng mời cô, cũng cùng nhau tẩy chay nhà họ Bạc.
Bọn họ đã phân tích được tính cách của Đường nhị tiểu thư: cô rất mang thù.
Lần biểu hiện này, tỉ lệ Đường Quả đồng ý sẽ rất lớn.
Không phải họ không muốn tìm luyện dược sư khác, nhưng mà linh dược trong tay họ rất hiếm, chỉ có một hai phần. Tìm người khác chắc chắn không có khả năng thành công.
Đường Quả thì khác, nghe đâu vị này chưa từng luyện hỏng bao giờ.
"Rất tốt."
"Vậy Đường dược sư có thể giúp chúng ta được không?"
Một người đại diện của các thế gia cẩn thận hỏi, "Thành công hay thất bại, chúng ta cũng cho Đường dược sư thù lao phong phú. Mời ngài thử một lần."
Coi như không thành công cũng chỉ đáng tiếc mà thôi, kết giao được với một vị tiềm lực thế này mới là kiếm lời.
"Có thể."
Người hỏi thở ra một hơi. Cuối cùng cũng thành công.
"Mang ra đây."
Lần này Đường Quả không từ chối ai cả, đương nhiên chỉ giới hạn trước mặt mấy chó săn này. Cô cười cười, cất linh dược đi, "Khả năng nịnh hót không tệ."
"Ba ngày sau đến lấy đan."
Bọn họ trong lòng suиɠ sướиɠ nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, nói thêm, "Chúng ta đã chuẩn bị một viện tử khá tốt cho Đường dược sư. Nếu Đường dược sư ở nhà họ Đường không thấy thoải mái, có thể chuyển ra lúc nào cũng được."
"Có tâm."
Đường Quả kiêu ngạo gật đầu, không hề có ý định từ chối.
Thấy Đường Quả thu hết chỗ tốt, các thế gia cũng hiểu rõ ràng, kết quả này là cực kì tốt, nên cũng không lắm lời.
Về nhà họ Đường, Đường Quả kiểm tra đồ một lần nữa. Thù lao thực sự rất phong phú. Chỉ có một nhà chuẩn bị một phần linh dược, còn lại đều chuẩn bị từ hai đến năm phần. Cô chỉ cần giao ra một phần, còn lại của cô tất.
Cô không nhìn thấy Đường Hoan, nghe nói ả còn đang tìm Lâu di nương. Đường Hạo Huy cũng tìm người, tạm thời không quấy rầy cô.
Hầu phủ bên kia, mấy đêm trước, người hầu ai cũng biết trong phòng nhị công tử có giấu một mĩ nhân thần bí. Vô số người phỏng đoán là ai.
Trịnh Tụng giấu kín như bưng, đến thị nữ chăm sóc hắn cũng không nhìn thấy.
Không sai, từ miệng Lâu di nương hắn đã biết được thân phận bà ta. Hắn cười một tiếng, nói ra thân thế là hắn sẽ thả bà ta về? Ngây thơ.