Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Đường Quả sặc nước bọt, không thể tin nổi nhìn Đường Hạo Huy với Lâu di nương.
Đúng, Lâu di nương đang lấy khăn chấm nước mắt, còn quỳ trước mặt cô khóc thút thít. Đường Hoan không có ở đây, ả ta đi phủ thất hoàng tử lánh nạn rồi, sợ bị hầu phủ bắt.
Nếu Đường Hoan biết hai người đang làm gì, chắc chắn ả sẽ ngăn cản.
Hai kẻ này não úng ước hay sao mà nghĩ rằng cô sẽ đi hầu phủ thay cho Đường Hoan vậy? "Hầu phủ bên kia chấp nhận rồi, chỉ cần ngươi giúp bọn họ luyện dược năm năm, mọi chuyện xí xóa hết." Đường Hạo Huy nói như không, "Hoan Nhi dù gì cũng là chị của ngươi, lần này nó không sai, ngươi đi giúp nó một chút. Ngươi cũng chẳng thiệt thòi gì cả."
Hai nguyên quân canh cửa bên ngoài nghe lão ta nói, quay sang nhìn nhau, thầm hỏi, Đường Hạo Huy bị điên à?
Vì một con thứ nữ, lại còn là thứ nữ tự tạo nghiệt mà phải giao Đường trưởng lão cho hầu phủ? Đúng là đầu óc bị cửa kẹp.
"Nhị tiểu thư, ngươi giúp Hoan Nhi đi. Hoan Nhi nếu đi hầu phủ chắc chắn sẽ mất mạng. Nhị công tử hầu phủ không phải người."
Lâu di nương khóc lóc thảm thương, muốn kéo đồng tình.
Đáng tiếc là trong viện của Đường Quả, trừ cô ra chỉ có hai vị nguyên quân đứng ngoài, Đường Hạo Huy và Lâu di nương, bà ta có khóc mấy cũng chẳng ai đồng tình nổi. À quên, Đường Hạo Huy chắc sẽ đồng tình.
"Ai cho mấy người lá gan ấy? Mấy người nghĩ ta sẽ chấp nhận à?" Đường Quả trừng mắt, "Có biết xấu hổ hay không?"
Lâu di nương ấm ức cắn môi, vẻ mặt đáng thương nhìn Đường Hạo Huy. Quả nhiên, sắc mặt lão ta trầm xuống, "Ngươi nói gì cũng là người của nhà họ Đường. Chị gái ngươi xảy ra chuyện, há không hỗ trợ? Ngươi sắt đá đến vậy à."
"Dù sao hầu phủ cũng đã chấp nhận rồi. Ngươi muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi."
"Đường Cửu, Đường Thập, đánh một trận rồi vứt ra ngoài."
Hai vị nguyên quân đang ngứa ngáy chân tay, nghe thấy lời của Đường Quả, ngay lập tức vọt vào trong. Họ không quản Lâu di nương, trực tiếp vây lấy Đường Hạo Huy. Đường Hạo Huy tuy cũng là nguyên quân, nhưng nguyên quân sơ kì có thể so được với nguyên quân hậu kì sao?
Hai nguyên quân hậu kì đánh lão, lão không phải đối thủ, chỉ một lát sau mặt mũi đã bầm dập.
Đánh xong, hai vị nguyên quân ném Đường Hạo Huy đi. Người ngoài vẫn đang hóng hớt xem nhà họ Đường sẽ vứt ra thứ gì.
Nhìn Đường Hạo Huy nằm trên đất, xung quanh à một tiếng. Hóa ra là nhà họ Đường chủ, thú vị, thú vị, đích tiểu thư nhà họ Đường quá lợi hại.
Đường Cửu, Đường Thập nhìn Lâu di nương sắc mặt tái nhợt khóc la khóc lóc, có chút bối rối không biết làm sao. Họ không nỡ xuống tay với phụ nữ.
"Để ta."
Đường Quả không làm khó họ. Cô đi đến trước mặt Lâu di nương, cúi người xuống, nhẹ giọng cười, "Ngươi ra chủ ý cho ta đi hầu phủ?"
Lâu di nương không nói gì, Đường Quả cũng không cần bà ta trả lời. Cô giơ tay lên, dứt khoát lưu loát vả cái bốp lên mặt Lâu di nương. Đường Cửu, Đường Thập nhìn mà nể.
Ngay sau đó, Đường Quả xách cổ Lâu di nương đã bị đánh đến ngu người, bước từng bước ra cửa lớn nhà họ Đường.
Đường Hạo Huy đã mất tăm mất tích.
Người bên ngoài cảm thấy dưa không đủ lớn, không nghĩ là vẫn còn có dưa để ăn tiếp, vội vàng nhìn Đường Quả với vật trên tay cô.
Ách, hình như vẫn là người.
Đường Quả ném Lâu di nương ra đường như ném rác.
"Lâu di nương muốn ta đi hầu phủ thay thế Đường Hoan. Xin hỏi các vị ở đây, ta ăn của nàng ta, mặc của nàng ta, hay là thiếu mẹ con nàng ta cái gì? Đường Hoan tự phạm lỗi, đắc tội người ta, còn chặt mệnh căn của người ta, giờ lại còn sợ phiền phức mà tránh ở trong nhà người khác."