"Tử Việt, sao cô ta có thể xuất hiện ở đây ?"
Lãnh Tử Việt cũng cảm thấy khiếp sợ. Cho đến tận buổi quay hình hôm nay, hắn mới được thông báo có sự tham gia của Đường Quả. Chưa kể cô ấy còn được mời làm ban giám khảo.
Hắn không hiểu vì sao một người mới như Đường Quả lại có thể được mời vào một show lớn như vậy.
Tuy người yêu có dỗ dành thế nào, Lục Kỳ vẫn vùng vằng, giận dỗi. Cô ta quả thật không chịu được. Sự xuất hiện Đường Quả khiến năng lực của cô ta phát huy thất thường. Ngay lập tức, cô ta chạy đến tìm đạo diễn.
"Đạo diễn Trần."
Trần Việt Sinh chính là đạo diễn của chương trình《 Âm Nhạc Chi Tử 》, cũng là một lão làng trong nghề. Bằng tài năng của mình, hắn đã đưa chương trình lên một tầm cao mới, nổi tiếng khắp cả nước. Chưa kể, hắn còn là người có địa vị rất cao trong giới giải trí, nhiều người không dám đắc tội.
"Vì sao Đường Quả tham gia tiết mục hôm nay? Sao tôi không được thông báo cô ta sẽ tham gia với tư cách ban giám khảo?"
Ra mắt lâu như vậy, cô có rất nhiều người giúp đỡ sau lưng. Tuy nhiên, không phải Lục Kỳ chưa từng chịu khổ. Nhưng hết lần này đến lần khác, mọi khó khăn đều do Đường Quả luôn tìm cách chèn ép cô. Chính bởi suy nghĩ này đã khiến hành động nữ chính càng ngày càng mất lí trí.
Có thể vì lí do này, cô ta quên mất Trần Việt Sinh không phải người cô ta có thể tuỳ tiện chất vấn.
Vốn dĩ Trần Việt Sinh có hảo cảm với Lục Kỳ. Ban đầu, trong suy nghĩ của hắn về cô luôn là một thiên tài âm nhạc trẻ tuổi, từng trải qua đào tạo ở nước ngoài. Giọng ca không tồi, nghe rất độc đáo, nhân duyên với người xem không tệ.
Nếu không có bất ngờ nào xảy ra, hắn tin chắc cô gái này được giải cao trong《 Âm Nhạc Chi Tử 》. Có bệ đỡ từ chương trình, con đường xuất đạo về sau của Lục Kỳ sẽ ngày càng rộng mở, sáng lạn.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến biểu hiện Lục Kỳ hôm nay, hắn thấy có chút thất vọng rồi.
Nếu được so sánh giữa Lục Kỳ cùng Đường Quả, hắn sẽ chọn Đường Quả. Nếu đánh giá, năng lực của cô gái họ Đường kia hơn Lục Kỳ không chỉ một, hai lần.
Trong cùng một thời gian, cùng địa điểm xuất đạo. Chỉ là vài tháng ngắn ngủn thôi, đã đủ để mọi người đánh giá năng lực cả hai. Mặc dù định hướng là một ca sĩ, nhưng Lục Kỳ luôn chọn các chương trình ngoài ngành. Những người yêu quý Lục Kỳ, đa phần không vì giọng hát và bởi biểu hiện và gương mặt.
Trần Việt Sinh là một ca sĩ chân chính. Đương nhiên, hắn sẽ càng yêu thích Đường Quả. Một ca sĩ, tốt nhất nên chuyên tâm với công việc ca hát của mình.
Cho nên khi tiếp nhận điện thoại từ Lãnh Duệ, nghe ân nhân đề cử Đường Quả. Mong hắn đưa cô vào diện đặc cách làm ban giám khảo cho chương trình, Trần Việt Sinh đã không chút do dự đồng ý.
Đường Quả, một người mới mà hắn đã sớm để mắt. Nếu nói là người mới đã không phải, bằng năng lực của mình, cô gái này đã tên tuổi bản thân bay cao, bay xa hơn những người ra mắt cùng thời điểm. Cô luôn chuyên chú với vai trò của một ca sĩ. Đáng tiếc, cô gái nhỏ này lại không quan tâm đến bất cứ chương trình truyền hình nào.
Không nghĩ rằng, Lãnh Duệ lại đích thân đề cử cô ấy cho mình.
"Cô có ý kiến gì sao?"
Nghe chất vấn từ Lục Kỳ, Trần Việt Sinh cảm thấy không thoải mái. Hắn đường đường là đạo diễn của một tiếc mục lớn, có toàn quyền phụ trách. Đương nhiên với bản lĩnh như vậy sẽ chẳng cần ai đầu tư, một mình có thể đủ đảm đương tất cả. Hơn hết, là một người phái thực lực, hắn mong có thể giúp cho nền âm nhạc công bằng bằng một chút.
"Tôi..."
Lục Kỳ há miệng thở dốc, nhất thời cô ta không ra bất cứ lý do nào.
"Tôi chỉ cảm thấy ngoài ý muốn. Trước kia chưa từng nghe bất cứ thông báo nào."
Lục Kỳ lập tức tỉnh táo lại, mím môi. Cô không thể nói ra sự xuất hiện của Đường Quả khiến cô phát huy năng lực thất thường.
"Nếu là khách quý giấu mặt, đương nhiên không cần thông báo. Cho đến khi ghi hình, sẽ không có bất cứ tin tức nào lộ ra."
Trần Việt Sinh nhàn nhạt nói: "Lục Kỳ, hôm nay cô biểu hiện khá tệ, kém xa bình thường. Hy vọng ở trong tương lai, cô có thể điều tiết lại bản thân thật tốt."
"Vâng tôi đã biết."
Đành giữ những cảm xúc khó chịu trong lòng, nghe được lời phê bình từ đạo diễn, cô ta không dám hỏi thêm bất cứ điều gì.
Việc đứng đấy trả lời qua lại với Lục Kỳ không đem bất cứ hứng thú nào cho vị đạo diện. Sau khi nói xong, Lãnh Tử Việt vội vã rời đi.
Lục Kỳ nghĩ đến lời nhận xét của đạo diễn, tự thấy thái độ của mình không tốt lắm. Dù sao đạo diễn Trần cũng là kẻ lão làng trong giới. Ngay lập tức, cô đuổi theo Trần Việt Sinh, chuẩn bị nói lời xin lỗi.
Không nghĩ đến vừa đuổi tới nơi, Lục Kỳ lại phải chứng kiến cảnh tượng khiến bản thân tức hộc máu.
"Tiểu Đường thấy chương trình hôm nay thế nào? Có thích ứng được không?"
Trần Việt Sinh vẻ mặt tươi cười: "Tiếp theo sẽ có phân đoạn khách quý hát một bài, cô không cảm thấy có vấn đề gì chứ?"
Lãnh Tử Việt cũng cảm thấy khiếp sợ. Cho đến tận buổi quay hình hôm nay, hắn mới được thông báo có sự tham gia của Đường Quả. Chưa kể cô ấy còn được mời làm ban giám khảo.
Hắn không hiểu vì sao một người mới như Đường Quả lại có thể được mời vào một show lớn như vậy.
Tuy người yêu có dỗ dành thế nào, Lục Kỳ vẫn vùng vằng, giận dỗi. Cô ta quả thật không chịu được. Sự xuất hiện Đường Quả khiến năng lực của cô ta phát huy thất thường. Ngay lập tức, cô ta chạy đến tìm đạo diễn.
"Đạo diễn Trần."
Trần Việt Sinh chính là đạo diễn của chương trình《 Âm Nhạc Chi Tử 》, cũng là một lão làng trong nghề. Bằng tài năng của mình, hắn đã đưa chương trình lên một tầm cao mới, nổi tiếng khắp cả nước. Chưa kể, hắn còn là người có địa vị rất cao trong giới giải trí, nhiều người không dám đắc tội.
"Vì sao Đường Quả tham gia tiết mục hôm nay? Sao tôi không được thông báo cô ta sẽ tham gia với tư cách ban giám khảo?"
Ra mắt lâu như vậy, cô có rất nhiều người giúp đỡ sau lưng. Tuy nhiên, không phải Lục Kỳ chưa từng chịu khổ. Nhưng hết lần này đến lần khác, mọi khó khăn đều do Đường Quả luôn tìm cách chèn ép cô. Chính bởi suy nghĩ này đã khiến hành động nữ chính càng ngày càng mất lí trí.
Có thể vì lí do này, cô ta quên mất Trần Việt Sinh không phải người cô ta có thể tuỳ tiện chất vấn.
Vốn dĩ Trần Việt Sinh có hảo cảm với Lục Kỳ. Ban đầu, trong suy nghĩ của hắn về cô luôn là một thiên tài âm nhạc trẻ tuổi, từng trải qua đào tạo ở nước ngoài. Giọng ca không tồi, nghe rất độc đáo, nhân duyên với người xem không tệ.
Nếu không có bất ngờ nào xảy ra, hắn tin chắc cô gái này được giải cao trong《 Âm Nhạc Chi Tử 》. Có bệ đỡ từ chương trình, con đường xuất đạo về sau của Lục Kỳ sẽ ngày càng rộng mở, sáng lạn.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến biểu hiện Lục Kỳ hôm nay, hắn thấy có chút thất vọng rồi.
Nếu được so sánh giữa Lục Kỳ cùng Đường Quả, hắn sẽ chọn Đường Quả. Nếu đánh giá, năng lực của cô gái họ Đường kia hơn Lục Kỳ không chỉ một, hai lần.
Trong cùng một thời gian, cùng địa điểm xuất đạo. Chỉ là vài tháng ngắn ngủn thôi, đã đủ để mọi người đánh giá năng lực cả hai. Mặc dù định hướng là một ca sĩ, nhưng Lục Kỳ luôn chọn các chương trình ngoài ngành. Những người yêu quý Lục Kỳ, đa phần không vì giọng hát và bởi biểu hiện và gương mặt.
Trần Việt Sinh là một ca sĩ chân chính. Đương nhiên, hắn sẽ càng yêu thích Đường Quả. Một ca sĩ, tốt nhất nên chuyên tâm với công việc ca hát của mình.
Cho nên khi tiếp nhận điện thoại từ Lãnh Duệ, nghe ân nhân đề cử Đường Quả. Mong hắn đưa cô vào diện đặc cách làm ban giám khảo cho chương trình, Trần Việt Sinh đã không chút do dự đồng ý.
Đường Quả, một người mới mà hắn đã sớm để mắt. Nếu nói là người mới đã không phải, bằng năng lực của mình, cô gái này đã tên tuổi bản thân bay cao, bay xa hơn những người ra mắt cùng thời điểm. Cô luôn chuyên chú với vai trò của một ca sĩ. Đáng tiếc, cô gái nhỏ này lại không quan tâm đến bất cứ chương trình truyền hình nào.
Không nghĩ rằng, Lãnh Duệ lại đích thân đề cử cô ấy cho mình.
"Cô có ý kiến gì sao?"
Nghe chất vấn từ Lục Kỳ, Trần Việt Sinh cảm thấy không thoải mái. Hắn đường đường là đạo diễn của một tiếc mục lớn, có toàn quyền phụ trách. Đương nhiên với bản lĩnh như vậy sẽ chẳng cần ai đầu tư, một mình có thể đủ đảm đương tất cả. Hơn hết, là một người phái thực lực, hắn mong có thể giúp cho nền âm nhạc công bằng bằng một chút.
"Tôi..."
Lục Kỳ há miệng thở dốc, nhất thời cô ta không ra bất cứ lý do nào.
"Tôi chỉ cảm thấy ngoài ý muốn. Trước kia chưa từng nghe bất cứ thông báo nào."
Lục Kỳ lập tức tỉnh táo lại, mím môi. Cô không thể nói ra sự xuất hiện của Đường Quả khiến cô phát huy năng lực thất thường.
"Nếu là khách quý giấu mặt, đương nhiên không cần thông báo. Cho đến khi ghi hình, sẽ không có bất cứ tin tức nào lộ ra."
Trần Việt Sinh nhàn nhạt nói: "Lục Kỳ, hôm nay cô biểu hiện khá tệ, kém xa bình thường. Hy vọng ở trong tương lai, cô có thể điều tiết lại bản thân thật tốt."
"Vâng tôi đã biết."
Đành giữ những cảm xúc khó chịu trong lòng, nghe được lời phê bình từ đạo diễn, cô ta không dám hỏi thêm bất cứ điều gì.
Việc đứng đấy trả lời qua lại với Lục Kỳ không đem bất cứ hứng thú nào cho vị đạo diện. Sau khi nói xong, Lãnh Tử Việt vội vã rời đi.
Lục Kỳ nghĩ đến lời nhận xét của đạo diễn, tự thấy thái độ của mình không tốt lắm. Dù sao đạo diễn Trần cũng là kẻ lão làng trong giới. Ngay lập tức, cô đuổi theo Trần Việt Sinh, chuẩn bị nói lời xin lỗi.
Không nghĩ đến vừa đuổi tới nơi, Lục Kỳ lại phải chứng kiến cảnh tượng khiến bản thân tức hộc máu.
"Tiểu Đường thấy chương trình hôm nay thế nào? Có thích ứng được không?"
Trần Việt Sinh vẻ mặt tươi cười: "Tiếp theo sẽ có phân đoạn khách quý hát một bài, cô không cảm thấy có vấn đề gì chứ?"
Danh sách chương