Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Đường Tranh nhếch môi, lục lại tin nhắn cũ, nhìn hoa sen bên thiếu nữ xinh đẹp, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
Miệng nhỏ hồng hồng kia, đúng là biết dỗ người.
Anh bị ám rồi mới tin được chuyện ma quỷ của cô.
Nhưng không sao, kết quả thế này không phải giống như ý anh ư? Đoạn, Đường Tranh vứt điện thoại sang một bên, không chú ý đến Đường Quả thêm tí nào nữa, dường như muốn xua đuổi hình ảnh cô ra khỏi đầu.
...
Trong Đông Hồ du ngoạn gần một giờ, Lâm Dật Thỉ thiếu chút nữa thì quỳ. Cũng may là cuối cùng gã cũng mò được điện thoại của Đường Quả.
Đường Quả thực ngoài ý muốn. Nói thật, cô bất ngờ đấy.
Cô cảm thán một câu, nam chính có khác, điện thoại ném vào Đông Hồ rồi vẫn có thể mò lên được.
Lâm Dật Thỉ lịch sự lau khô máy rồi đưa đến trước mặt cô.
"Cảm ơn anh Lâm, anh đúng là người tốt."
Thẻ người tốt ấy hả, Đường Quả không bao giờ keo kiệt.
Lâm Dật Thỉ vốn đang khó chịu chợt cảm thấy giống như mình vừa làm được đại sự như dắt ông lão qua đường, hết sức thỏa mãn.
Đúng là gặp quỷ.
"Anh Lâm, hôm nay không đi chơi Đông Hồ nữa. Anh ở trong nước lâu vậy em sợ anh bị cảm. Anh cứ về trước đi, để bác sĩ khám cho. Mẹ em bảo là đề phòng cảm tốt nhất là uống canh gừng, sau đó ngủ một giấc."
"Nếu anh vì chuyện này mà bệnh thì em áy náy lắm đó."
Lâm Dật Thỉ cảm thấy dễ chịu.
Xuống một cái Đông Hồ vớt một cái điện thoại rách thôi mà? Coi như là trải nghiệm đi.
Cảm giác được công chúa nhỏ nhà họ Đường quan tâm mình, Lâm Dật Thỉ cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái. Hiện tại thế này đúng là gã không cần đi chơi tiếp nữa, gã vẫn còn chú ý hình tượng.
Đường Quả còn rất tri kỷ nói thêm, để mình tự đón xe về, tránh cho gã bị cảm khiến mình lo lắng. Lâm Dật Thỉ cũng cảm thấy thân thể mình không khỏe, cũng không miễn cưỡng cô.
Hệ thống hiểu rõ, chẳng qua là kí chủ nhà nó chơi chán Lâm Dật Thỉ rồi, tạm thời không muốn nhìn thấy mặt gã thôi.
Đường Quả quay về biệt thự, cảm giác được toàn bộ biệt như như đang vào mùa đông, rõ ràng hiện tại vẫn là mùa hè nắng chói chang.
Cô làm như không biết gì, vẫn đường hoàng đi về phòng mình như cũ.
Vừa chạm vào cửa, cô cảm giác được một ánh nhìn lành lạnh, nghiêng đầu nhìn sang.
Đường Tranh đứng dựa cửa, thâm trầm nhìn cô, chờ cô giải thích gì đó. Kết quả, cô im lặng, mặt anh càng ngày càng lạnh.
"Anh ơi?"
Đường Tranh đột nhiên cười lên, cha nội này có chút quỷ súc.
Anh cười nhạt, đi về phía Đường Quả, "Chơi vui không?"
Giọng điệu bình tĩnh, nhàn nhạt, nghe không ra trong đó có vị gì.
"Vui ạ."
Con ngươi Đường Tranh sắc hơn, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, vẫn cười cười như trước, "Xem ra Lâm Dật Thỉ chăm em rất tốt."
Đường Quả vò vò váy, bộ dáng thấp thỏm, chân thực đến mức hệ thống nếu không biết tất cả chỉ là giả dối thì cũng cho là cô đang sợ thật.
"Ngày mai có hẹn không?" Âm thanh dịu dàng lạnh nhạt như cũ.
Đường Quả cẩn thận nhìn anh, mím môi lại, "Không có ạ."
"Nếu như Tiểu Quả thích Lâm Dật Thỉ, anh không phản đối. Hai người rất đẹp đôi."
"Dạ?"
Đường Quả kinh ngạc ngẩng đầu khiến Đường Tranh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Đúng là hai mặt, không cần anh tính toán, công chúa nhỏ nhà họ Đường đã bị Lâm Dật Thỉ trộm mất trái tim rồi à?