Edit: Nại Nại



(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)



___



Khâu Sơ Hạ dựa lưng vào cửa thở mạnh, đầu óc có chút loạn, vậy là bên ngoài vẫn hỗn loạn như cũ sao?



Người của tiểu khu, người ở trong khu chung cư đều đi đâu rồi?



Diệp Trạch Thu bị cô đẩy vào, thiếu chút nữa té ngã xuống đất, đứng vững bước chân xoay người lại, đôi mắt lại nhìn thẳng.



Trong đầu Khâu Sơ Hạ đều đang suy nghĩ người trong khu chung cư đi đâu cùng với hoàn cảnh bên ngoài như thế nào, lại thở hổn hển lộ ra cảnh xuân khẽ run theo hô hấp.



Ngực phập phồng như đang chào hỏi Diệp Trạch Thu vậy.



Khuôn mặt của Diệp Trạch Thu dần dần đỏ lên, vành tai cũng đã đỏ ửng, bắt đầu cởi áo.



Khâu Sơ Hạ lấy lại tinh thần nhìn Diệp Trạch Thu cởi áo, ngẩn người: "Anh làm gì?"



Diệp Trạch Thu cầm áo ném qua cho cô, vẻ mặt thẹn thùng trả lời: "Bây giờ còn chưa được."



Khâu Sơ Hạ cầm áo thun còn vươn vấn nhiệt độ của anh, nghe thấy câu trả lời của anh, đã có chút cảm cảm động, nhưng lại có chút muốn đánh chết anh: "Anh tìm chết sao?!"



Thật sự nhịn không được sự trả lời mang đến cảm giác táo bạo này, cũng không phải mấu chốt ở nơi đó, chơi cái gì mà được hay không được chứ?



Diệp Trạch Thu quay đầu nhìn lại, thấy cô mặc áo xong rồi, lui về sau mấy bước, trên mặt còn ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ chịu trách nhiệm."



Nói xong còn cảm thấy như sợ cô không tin, xoay người dùng vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn chằm chằm cô, nhìn vậy mới nhận ra cô khác với ngày hôm qua.



Lông mày không thô như vậy nữa, dưới hàng lông mi tinh xảo là đôi mắt trong sáng rạng ngời, phối hợp với sự phập phồng trước ngực, rõ ràng có thể nhìn ra cô là một cô gái trong xinh đẹp mang theo một chút anh tuấn.



Vóc dáng cao gầy lại có chút hình dáng của nam sinh mê người, mấu chốt là chỗ nên lớn thì lớn, quả thật là thiếu nữ xinh đẹp cực phẩm.



Tối hôm qua Khâu Sợ Hạ rửa mặt xong mới nhận ra, thì ra nguyên chủ cố tình trang điểm mình cho giống con trai một chút.



Hiện tại thấy Diệp Trạch Thu nhìn chằm chằm mình, không kiên nhẫn quay đầu đi: "Ai cần anh chịu trách nhiệm?



Bắt đầu từ khoảnh khoắc Diệp Trạch Thu thấy cảnh xuân của cô, kinh ngạc nhận ra cô là con gái, đã cảm thấy trong lòng vẫn luôn run rẩy, giống như bị điện giật.



Hiện tại thấy mặt cô, còn nhớ lại một màn vừa rồi, lại nhớ đến tối hôm qua không cẩn thận sờ qua, cả người đều nóng lên.



Thấy cô có chút không kiên nhẫn, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của cô mang theo vài phần dễ thương không chịu được, trái tim lại bắt đầu như bị điện giật mà rung động.



Anh vội vàng quay đầu không nhìn cô nữa, đánh giá nhà ở, chuyển đề tài nói: "Có lẽ chúng ta không ra được."



Những lời này làm Khâu Sơ Hạ bình tĩnh lại, thở dài một tiếng gật đầu: "Có lẽ vậy."



Nói xong câu này cô cũng đanh giá căn hộ này, mới nhận ra trong khu chung cư có phòng không giống nhau.



Căn nhà này khác với căn phòng của cô, rất lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, rộng mở sáng ngời.



Phòng khách và phòng bếp có chút loạn, nhìn dáng vẻ thì thấy chủ nhân rời đi thật sự vội vàng, thu xếp đồ vật lung lung tông cửa vội vàng rời đi.



Nhưng cũng may là chủ nhân căn nhà rối rắm không đóng cửa cẩn thận, mới cho bọn họ một con đường sống.



Khâu Sơ Hạ đi vài bước về phía ban công nhìn xuống.



Tầm nhìn cảnh phố khác với tầm nhìn bên phòng cô, phía dưới là một con đường chính, không giống với ngõ nhỏ yên lặng kia.



Trên đường cái có không ít xe bị hư hại, còn có những tên gia hỏa đang di chuyển rải rác ngoài kia, không nhìn thấy ai đi đường.



Nhìn thấy có cảm giác quen thuộc như đang xem phim zombie, tỉnh cảnh này làm trong lòng Khâu Sơ Hạ chợt lạnh xuống, nơi nơi bên ngoài đều là những tên gia hỏa zombie đó tồn tại.



Diệp Trạch Thu đi đến bên cạnh cô nhìn xuống, nặng nề thở dài: "Đây là tận thế đã đến sao?"



Nội tâm Khâu Sơ Hạ không muốn thừa nhận, nhưng một màn trước mặt này lại không thể không thừa nhận: "Mạt thế thật sự đến rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện