Edit: Nại Nại



(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)



___



Diệp Trạch Thu phác giác mình luôn bị chuyển biến thần kỳ của Khâu Sơ Hạ xoay ngốc, nhưng cảm thấy cô có chủ ý nhiều hơn so với mình: "Khóa nhà em sao? Có lẽ mất một hai phút."



Nói xong lời này anh cẩn thận quan sát nét mặt của Khâu Sơ Hạ, sợ cô chất vấn mình gì đó.



"Anh dám đi ra ngoài mở khóa nhà tôi không?" Khâu Sơ Hạ hoàn toàn không có ý trách cứ chuyện anh trộm vào nhà nguyên chủ, bây giờ không phải là thời điểm so đo điều đó.



"Em có thứ gì quan trọng sao?" Diệp Trạch Thu có chút tò mò nhìn cô, ra cửa không mang theo chìa khóa, vậy lúc nãy kêu anh buổi tối đến làm gì?



Khâu Sơ Hạ không phải có thứ gì quan trọng, mà là nghĩ đến rất nhiều chuyện.



Cô đã nghĩ thử, nghĩ nếu thế giới thật sự rối loạn, vậy bản thân cần phải chuẩn bị thật đầy đủ, muốn càng nhiều.



Thành phố Đông Hà cách thành phố Lâm An xa như vậy, nếu thật sự lái xe đi, thì cần phải có thật nhiều vật tư.



Đồ ăn, nước uống, xăng, bao gồm quần áo tắm rửa.



Nếu đi đường, lại dưới tình huống hỗn loạn như vậy, đương nhiên là nữ giả nam tương đối tiện lợi và an toàn hơn.



Cô cần phải nịt ngực của nguyên chủ lại, cố gắng làm bản thân càng giống con trai hơn một ít, còn có những quần áo, đồ ăn trong nhà nguyên chủ rất cả có thể lấy đều phải lấy đi.



Hơn nữa nguyên chủ còn có một cái balô du lịch không tồi, nhìn rất rắn chắc, thích hợp cho việc để những đồ đi đường xa.



Hiện tại vừa mới bắt đầu, một phân một hào thức ăn nước uống đều không thể lãng phí.



Nếu rất nhiều người đều xuất hiện vấn đề, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh sẽ cúp điện cúp nước, toàn bộ thế giới sẽ trở về xã hội nguyên thủy thời xưa.



"Tôi cần phải về lấy một ít thứ, anh dám đi ra ngoài không?" Khâu Sơ Hạ biết bây giờ bên ngoài ít nhất có năm con zombie đang du đãng.



Nhưng nếu Diệp Trạch Thu mở khóa nhanh, bọn họ hoàn toàn có thể toàn thân mà lui.



Diệp Trạch Thu cũng lo lắng năm con zombie bên ngoài, nhưng vẻ mặt không hề sợ hãi kia của Khâu Sơ Hạ, bản thân lại là một người đàn ông sao có thể nói ra miệng hai chữ không dám chứ?



Anh hoàn toàn không cần nghĩ ngợi đã gật đầu: "Anh dám." Sau khi nói xong, có chút lo lắng nhìn cô: "Em cũng muốn đi theo ra ngoài?"



"Nói nhảm, anh cũng không biết tôi muốn lấy cái gì." Khâu Sơ Hạ thấy anh dám đi ra ngoài, thì vẫy vẫy tay với anh, đi vào trong phòng bếp lấy chày cán bột và con dao phay, lắc qua lắc lại trước mặt anh, ý bảo anh chọn cái nào?



"Anh tự đi được. Em nói cho anh biết lấy cái gì." Diệp Trạch Thu nhớ lại lời thề son sắt sẽ chịu trách nhiệm với cô, thì định bao trọn hết mọi chuyện vào mình.



Khâu Sơ Hạ thấy anh vừa nói vừa lấy dao phay, ước lượng phân lượng của chày cán bột, cằm hất hất về phía cửa chính: "Đi thôi."



"Còn về đây không?" Diệp Trạch Thu nghĩ đến căn nhà kia của cô nhỏ như vậy, một cô gái như cô ở chung một không gian nhỏ hẹp với anh, hình như không được tiện cho lắm.



Tuy nói vậy nhưng anh thật sự chờ mong khoảnh khắc đó.



"Về, tôi tìm thấy chìa khóa của căn nhà này rồi." Khâu Sơ Hạ chỉ chỉ chìa khóa trên tủ giày.



Diệp Trạch Thu đi đến tủ giày lấy chìa khóa, xua xua tay với cô, ý bảo đừng đến đây: "Anh thử nhìn trước xem có phải chìa khóa của nhà này không đã."



"Anh thật đúng là chuyên nghiệp mở khóa." Khâu Sơ Hạ nói mát một câu, thấy cả người anh dừng một chút, chuyển đề tài: "Cần tôi giúp không?"



Diệp Trạch Thu dựa vào cửa từ mắt mèo nhìn ra ngoài, năm con zombie kia không biết du đãng đi đâu rồi, bên ngoài không nhìn thấy bọn nó, lắc lắc đầu với cô.



Nhanh chóng mở cửa, cắm chìa khóa vào thử, lại nhanh chóng rút ra, đóng cửa lại, bỏ vào trong túi quần mình: "Là nhà này. Em cần cái gì? Anh đi lấy."



Khâu Sơ Hạ phát hiện sau khi Diệp Trạch Thu biết cô là con gái, có vẻ đàn ông nhiều hơn.



Nhưng mà, có một số việc cô càng thích tự tay làm lấy, tỷ như loại chuyện lấy dây nịt ngực kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện