Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Tôn Cẩm Nhu vừa ăn bánh phồng tôm như đang suy nghĩ gì đó, vừa nghe Khâu Sơ Hạ hỏi chuyện, ngây ngốc ngẩng đầu, ngơ ngác gật đầu: "A, đúng vậy."

Khâu Sơ Hạ nhìn mặt Tôn Cẩm Nhu, tùy tiện cầm một bịch bim bim khoai tây lên ăn, giống như lơ đãng hỏi: "Cô là học sinh trung học sao? Nhìn không lớn lắm."

Tôn Cẩm Nhu nhìn khuôn mặt đẹp trai non nớt của Khâu Sơ Hạ nói ra lời nói già dặn đó, thiếu chút nữa đã phun bánh phồng tôm trong miệng ra: "Tôi hai mươi tuổi rồi, đang học đại học. Nhìn cậu còn nhỏ hơn tôi nữa á."

"Ồ. Năm nay tôi mười tám tuổi, nhưng mà đã đi làm được một thời gian rồi, cho nên tương đối trưởng thành." Khâu Sơ Hạ nghiêm túc nói dối.

Nghe Khâu Sơ Hạ nói xong Tôn Cẩm Nhu nhìn về phía Diệp Trạch Thu, đuôi lông mày nhếch lên, như đang hỏi hắn thì sao.

Diệp Trạch Thu nuốt đống khoai tây trong miệng xuống, mỉm cười nhìn nhìn Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông: "Năm nay tôi hai mươi hai tuổi, cũng đi làm được mấy năm rồi."

Vẻ mặt khoe khoang kia như đang nói anh đây đi làm lâu lắm rồi, không giống với những đứa nhỏ còn đi học như các em.

Hạ Thần Đông cúi đầu nhanh chóng đánh chữ trên điện thoại, nhanh chóng đưa đến trước mặt bọn họ.

Tôn Cẩm Nhu theo thói quen vừa nhìn vừa đọc: "Năm nay tôi hai mươi ba tuổi, đi làm được một năm. Tôi từng làm công việc liên quan đến IT ."

Hạ Thần Đông thành thật thư giới thiệu, Tôn Cẩm Nhu đọc xong vui mừng hớn hở nhìn hắn ta: "Quả nhiên là trực nam khoa học kỹ thuật. Rất tốt."

Vừa nói vừa vỗ vỗ bờ vai Hạ Thần Đông, như đang tán thưởng hắn ta.

Hạ Thần Đông mỉm cười chói mắt trả lời Tôn Cẩm Nhu, Tôn Cẩm Nhu che lại đôi mắt ngồi xuống đất, liên tục xua tay: "Đừng như vậy, định lực con người tôi không tốt."

Khâu Sơ Hạ thật sự thích cô gái rộng rãi như Tôn Cẩm Nhu, cả người đều là tinh thần phấn chấn, trong thời điểm nguy hiểm như vậy, vẫn sinh ra hy vọng với lòng người như cũ.

"Cậu học ngành gì?"

Tôn Cẩm Nhu nhìn Khâu Sơ Hạ vừa mới hỏi, bất đắc dĩ phất tay: "Quản trị kinh doanh, đáng lý ra tôi nên học y mới đúng. Có thể luyện lá ga lớn hơn một chút."

"Cô học y cũng không cứu được." Diệp Trạch Thu vừa rồi đã nhận ra, chỉ cần nhắc đến chuyện rời khỏi đây, vẻ mặt Tôn Cẩm Nhu liền rối rắm.

Lúc trước cô ta có đủ dũng khí đến cứu bọn họ, quả thật là chuyện không thể tưởng tượng được.

Tuy nói hành động vừa rồi của cô ta có vẻ rất trượng nghĩa, nhưng nghĩ đến từ đây về sau nhiều thêm hai cái bóng đèn thì trong lòng hắn lập tức tràn ngập mâu thuẫn.

Vừa cảm kích bọn họ giúp đỡ, vừa tức giận bọn họ xuất hiện.

"Cậu mới mười tám đã đi làm rồi sao?" Tôn Cẩm Nhu nhớ đến lời vừa rồi của Khâu Sơ Hạ, kinh ngạc cảm thán đánh giá trên dưới người cô.

Hỏi rất hay, Khâu Sơ Hạ cũng muốn biết vì sao nguyên chủ mới 18 tuổi đã bắt đầu đi làm rồi!

Cũng không thể nói, 'Ôi, ngại quá. Tôi vừa mới đổi linh hồn với thân thể này thôi, chủ nhân trước của thân thể này có chuyện gì, tôi cũng không rõ lắm' được đúng không?

Khâu Sơ Hạ phiền muộn, quyết định dùng lời kịch về thân thế giải thích, trong giọng nói lộ ra vẻ cô đơn nhẹ giọng nói: "Lúc tôi còn nhỏ thì cha mẹ đã ly hôn."

Nói đến đó, trong lòng cô mặc niệm hy vọng sau này hai vị lão ngoan đồng kia biết cô nói dối, đừng đánh hội đồng cô là được.

Cô dừng một chút, thở dài một tiếng, vì mình gạt người có chút hổ thẹn, nhưng chuyện đó lại không có cách nào nói ra được, cúi đầu nhìn mặt đất: "Tôi đối với bọn họ mà nói, chính là đứa con chồng trước dư thừa, ai cũng không muốn tôi. Cho nên từ nhỏ tôi đã đi theo bà nội, bà nội nuôi tôi lớn. Sau khi bà nội qua đời thì tôi phải dự vào bản thân."

Nói xong cô bày ra dáng vẻ kiên cường, ngẩng đầu nhìn ba người còn lại, cười nói: "Mọi người xem, kỳ thật tự lực cánh sinh cũng không khó."

Vẻ mặt Tôn Cẩm Nhu buồn bã, nhấp nhấp miệng, vô cùng áy náy cúi đầu: "Xin lỗi, tôi không nên lắm miệng hỏi."

Khuôn mặt Diệp Trạch Thu tràn đầy đau lòng nhìn cô, thấy gia cảnh của bọn họ không khác lắm, hắn là vì mất hết cha mẹ, còn cô có cha mẹ mà như không có, lập tức cảm thấy mình càng phải cưng chiều cô, yêu thương cô nhiều hơn một ít.

Nghĩ lại đột nhiên nhớ tới, Khâu Sơ Hạ nói về thành phố Đông Hà tìm cha mẹ cô yêu nhất, chẳng lẽ đó là cha mẹ nuôi của cô?

Thân thế nhấp nhô của cô làm lòng Diệp Trạch Thu vô cùng phức tạp, cảm thấy cô còn thảm hơn mình, chắc hẳn cô có chuyện vô cùng phức tạp, hoàn toàn không hoài nghi gì cả.

Hạ Thần Đông như bị nói trúng tâm sự, thất thần ngồi nhìn vách tường, bị Tôn Cẩm Nhu chọc chọc bả vai, lấy lại tinh thần, hơi hơi mỉm cười với bọn, đánh chữ vào điện thoại đưa cho bọn họ xem.

"Thân thế của tôi không khác cô ấy lắm, từ lúc còn rất nhỏ cha mẹ tôi cũng đã ly hôn, bởi vì chứng chướng ngại ngôn ngữ của tôi, là ông bà nội tôi nuôi tôi lớn, đáng tiếc mấy năm trước bọn họ lần lượt qua đời rồi."

Giọng nói của Tôn Cẩm Nhu đọc càng ngày càng nhỏ, buồn bã nhìn Hạ Thần Đông lại nhìn Khâu Sơ Hạ: "So sánh với hai người thì tôi hạnh phúc hơn nhiều. Haiz... tôi nhớ ba mẹ tôi quá."

Tôn Cẩm Nhu cảm khái nói xong, đột nhiên xua tay với bọn họ: "Không phải tôi cố ý khoe khoang che mẹ tôi đâu, tôi chỉ là... chỉ là..."

Khâu Sơ Hạ cười lắc đầu, cắt ngang lời Tôn Cẩm Nhu nói: "Không sao đâu. Cậu hạnh phúc là chuyện tốt mà. Ở đây còn có người thảm hại hơn, so sánh với anh ta thì tôi còn tính là còn đỡ."

Tôn Cẩm Nhu nhìn theo ngón tay Khâu Sơ Hạ chỉ Diệp Trạch Thu, cạn lời thở dài một tiếng: "Cho nên lớn lên càng đẹp thì càng dễ bi thảm ư?"

Diệp Trạch Thu bị lời nói không biết là khen hay là vô tâm làm người cứng lại, mắt trợn trăng: "Cô nên cảm thấy may mắn vì khuôn mặt bình thường của cô đi."

____

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện