Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ truyenwk.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___ Nại Nại___
Từ sau khi Khâu Sơ Hạ bảo tập huấn đặc biệt thì Tôn Cẩm Nhu không cảm khái nữa, cũng không thở dài hay ồn ào nữa, cả người rơi vào trạng thái yên tĩnh ngồi đó.
Dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc dính lên cửa sổ, lâu lâu còn quay đầu lại dùng ánh mắt ấm ức tủi thân nhìn cô.
Khâu Sơ Hạ lại chuyên chú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, chú ý đến tình hình giao thông bên ngoài từ bắt đầu không có nhà cửa gì đến dần dần xuất hiện cửa hàng, nhà cao tầng.
Hình như Hạ Thần Đông rất quen thuộc từng phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Lâm An, chọn những các con đường ít người thiếu xe mà đi.
Hơn một giờ sau đã đến một con hẻm nhỏ, ở đây nhìn qua hình như là tỉnh thành cách vách.
Mặt đường phố không bằng phẳng lắm, nhìn là biết lâu năm rồi chưa sửa.
Hai bên con hẻm nhỏ có các cửa hàng khác nhau, có đủ loại cửa hàng từ cao cấp như vàng đến nhỏ nhỏ như đồ ăn cũng có, tiệm thuốc cũng nằm trong số đó.
"Anh biết nơi đây." Diệp Trạch Thu nhìn nhìn cửa hàng đối diện: "Đây là một quán bán mì thịt bò không tồi, anh đã từng đến đây rồi. Đây là lần đầu tiên anh biết còn có con đường tắt đến đây, thế mà lại gần như vậy."
Hạ Thần Đông quay đầu xấu hổ cười với Diệp Trạch Thu, tay lái chuyển một cái né tránh con zombie đang lao đến.
"Zombie ở đây không nhiều lắm, tiện cho chúng ta hành động, tốc chiến tốc thắng." Khâu Sơ Hạ đánh giá hoàn cảnh xung quanh một vòng.
Hai bên con hẻm nhỏ đều là tường cao kiểu xưa cũ, cũng may hiện giờ zombie không có kỹ năng đặc biệt như trèo tường.
"Lát nữa dừng xe thì Trạch Thu đi mở cửa tiệm thuốc, tôi và Cẩm Nhu sẽ gϊếŧ bọn chúng, Thần Đông hành sự tùy theo hoàn cảnh nhé."
Mấy người họ nghe theo sự sắp xếp của Khâu Sơ Hạ, đồng loạt thành thật gật đầu, Tôn Cẩm Nhu cúi người cầm lấy gậy sắt để ở dưới ghế xe, nắm chặt như có thêm khí thế: "Yên tâm, mình có kinh nghiệm rồi! Có mình ở đây! Ừ, mình ở đây!"
Khâu Sơ Hạ phát hiện một khi Tôn Cẩm Nhu khẩn trương sẽ nói rất nhiều mà toàn những từ không đâu.
Khâu Sơ Hạ bày ra dáng vẻ vô cùng tín nhiệm Tôn Cẩm Nhu, vỗ vỗ bả vai cô ta: "Ừ, tất cả trông cậy vào cậu!"
Diệp Trạch Thu phản ứng nhanh nhất, vừa xuống xe lập tức chạy về phía cửa tiệm thuốc, tay nhanh chóng lấy công cụ mở khóa ra.
Khâu Sơ Hạ và Tôn Cẩm Nhu một trái một phải xuống xe, theo sát phía sau hắn.
Phía sau hai người bọn họ là tiếng gào rống hưng phấn của bọn zombie, giống như bọn họ là món ngon trong mâm của bọn nó vậy.
Hạ Thần Đông tìm kiếm trong xe một hồi nhưng tìm được vũ khí gì thuận tay cả, ngước lên nhìn bọn zombie đang đến gần kia, cắn răng dùng tay không xuống xe.
Tốc độ của bọn zombie hình như nhanh hơn trước nhiều rồi, cũng có vài con chậm, những con nhanh thậm chí còn có thể chạy vọt lên, rất nhanh đã bổ nhào vào trước mặt Khâu Sơ Hạ và Tôn Cẩm Nhu.
Bọn zombie này hoàn toàn không có hình dáng của con người, cả khuôn mặt đều dính máu thịt mơ hồ, giống như toàn bộ phần đầu đều bị gặm cắn hết vậy, không có mí mắt, nhãn cầu cùng với dây thần kinh bị lộ ra ngoài.
Cánh mũi bị cắn chia ra làm đôi, thịt trên má như còn như không, bụng bị cào rách lòi cả nội tạng rơi rớt ra bên ngoài, lắc lư trong không khí khi nó chạy.
Tôn Cẩm Nhu không ngừng nuốt nước miếng, hai chân hơi hơi run, miệng run run rẩy rẩy không ngừng nói: "Cái này... đây là... phim kinh dị sao? Ôi trời ơi! Này, này..."
Khâu Sơ Hạ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại thi thể có thể đứng thẳng hành tẩu như thế này, cảm giác trực quan đáng sợ thật sự không thể miêu tả thành lời được.
Trước kia cô từng thấy đủ loại thi thể bị tổn hại nghiêm trọng rồi, nhưng các thi thể đó đều an tĩnh nằm đó, nhưng lần này xác chết vùng dậy chạy về phía họ như hoa hướng dương hướng về ánh mặt trời vậy.
Khâu Sơ Hạ nhanh chóng bình tĩnh lại, nắm chặt dao gấp trong tay, xung phong đi lên phía trước, rồi nói với Tôn Cẩm Nhu: "Cậu xem mà học nè!"
____ Đây là đường phân cách Nại Nại ___
Mặc dù tui edit không xin phép tác giả thiệt nhưng công tui bỏ ra edit cũng có mà, nên làm ơn ghi tên tui vào phần edit cái đi cái bọn thích reup không xin phép này!!!!