Editor: Đào Tử



_________________________



Tình huống hiện tại là sao?



Thiếu nữ kính râm một tay đỡ eo bị đụng đau nhói, tránh qua một bên.



Lệ quỷ thiếu niên chẳng biết từ đâu xuất hiện không ngừng vung từng nắm từng nắm phù chú trong túi ra, đập tỏa hồn liên bắn tia lửa khắp nơi, thanh âm kim loại va chạm bén nhọn gần như muốn chọc thủng màng nhĩ thiếu nữ kính râm. Cô mơ hồ biết thiếu niên lệ quỷ đang bảo vệ mình.



Có điều ——



Sao âm sai muốn tấn công cô?



Thiếu nữ kính râm nghĩ mãi không ra nhưng bây giờ chưa phải lúc đắn đo suy nghĩ.



"Trốn trước đi!"



Cô móc pháp khí rạch một đường trên kết giới âm hồn âm sai bày ra, cửa lớn khóa chặt trước kia rốt cuộc có thể mở ra.



Thiếu nữ kính râm một phát túm lấy thiếu niên lệ quỷ, một người một quỷ chạy ra hành lang.



"Đừng đi thang máy, leo cầu thang xuống."



Vừa rồi thang máy bị trục trặc chắc chắn do hai tên âm sai kì lạ này làm, muốn đẩy cô vào chỗ chết!



Nếu cô chết vì sự cố thang máy, hồn phách bị âm sai dùng tỏa hồn liên câu đi, Thiên sư liên minh và Dược tông sẽ không tra ra nguyên nhân chết thực sự của cô.



Lệ quỷ thiếu niên lệ quỷ sờ phù chú trong túi một cái, sau khi cân nhắc xong dứt khoát chạy trốn bằng cầu thang với thiếu nữ kính râm nữ nhân.



"Cô là thiên sư à? Mau tìm viện binh đi, gửi tin nhắn ra ngoài!"



Lệ quỷ thiếu niên dĩ nhiên là Ứng Lân.



Hắn tưởng âm sai giả truy sát thiếu nữ kính râm cùng lắm chỉ một con, ai ngờ vừa đến đã đụng hai con, phù chú Bùi Diệp cho không đủ dùng!



"Tại sao bọn họ muốn giết tôi? Sao cậu phải cứu tôi?"



Thiếu nữ kính râm vừa lấy điện thoại ra mở khóa nhận diện khuôn mặt, vừa ấn mở danh bạ gọi điện thoại cho người quen.



Dược tông ở vào thành phố B không kịp cứu viện, chỉ có thể tìm bạn bè ở thành phố T trước.



Liên tiếp gọi điện thoại ba lần, không tắt máy thì nằm ngoài vùng phủ sóng, nợ cước điện thoại.



Mẹ!



Biết thiên sư vốn nghèo, nhưng ngay cả tiền điện thoại cũng không có nạp đi nợ tổng đài thật không tưởng tượng nổi.



Thiếu nữ kính râm bị quỷ thiếu niên nắm lấy chạy xuống ba tầng lầu, gọi lần thứ tư.



Vừa gọi đã có người nhận.



"Đan Sư, đã xảy ra chuyện gì?"



Thiếu nữ kính râm là Đan Sư, là công chúa nhỏ Dược tông.



Cô vừa ra khỏi thang máy đã gửi tin nhắn cho vài người quen, Chu Thuần An vừa lúc nhận được, chờ hắn gọi điện thoại đi mới phát hiện chủ máy nằm ngoài vùng phủ sóng. Chu Thuần An đoán Đan Sư nhất định gặp chuyện, luôn giữ điện thoại bên người không rời tay, vừa gọi đến đã nhận.



"Mẹ, mình có biết đâu, vừa về đến nhà đã bị hai âm sai truy sát."



Cô không làm gì phi pháp, âm sai truy sát cô làm gì?



Buồn cười nhất là cô được một con lệ quỷ toàn thân quanh quẩn sát khí đỏ thẫm cứu giúp.



"Bây giờ cậu ở đâu?"



Chu Thuần An không hỏi tại sao âm sai lại truy sát Đan Sư, trực tiếp hỏi địa điểm cô ở.



Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cứu người trước tính sau.



"Nhà mình —— "



Đan Sư vừa nói xong, tín hiệu bị ép gián đoạn.



Điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống bậc thang vang một tiếng, âm vang tại cầu thang tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng.



Ứng Lân một tay kéo Đan Sư chạy, một tay lấy hai tấm phù chú đánh trúng tỏa hồn liên như ruồi bâu mật, đánh bọn nó chệch hướng.



Tỏa hồn liên khắc chế âm hồn, tương tự cũng sẽ khắc chế sinh hồn.



Sinh hồn bị bọn nó đụng phải sẽ thoát ly khỏi thân thể, vừa rồi tay phải Đan Sư bị tỏa hồn liên đánh trúng, hồn thể nơi tay phải bất ổn mới cầm điện thoại không chắc tuột tay. Sau khi tỏa hồn liên bị đánh bay, tay phải mất hai giây mới có cảm giác trở lại.



"Bạn cô chừng nào tới?"



Ứng Lân cũng muốn chính diện giao thủ với âm sai giả lắm, một con hắn không sợ, nhưng hai con trong lòng hắn hơi lo.



Hắn trên có già dưới có trẻ còn phải cứu Đan Sư, nghĩ lại nhanh chân chạy trốn cho vẹn toàn.



Quỷ hồn không có thân thể trói buộc, chạy nhanh hơn người thường nhiều, toàn bộ hành trình đan sư đều bị Ứng Lân túm lấy chạy. Không nhờ phản xạ thần kinh Đan Sư khá tốt, ngày thường có thói quen tập thể thao chạy bộ, lúc này đã bị mất tiếu tấu bị Ứng Lân kéo vấp bậc thang ngã rồi.



"Không biết, có trời mới biết giờ cậu ấy ở đâu!"



Thiên sư liên minh nhân thủ khan hiếm, sự kiện linh dị lại nhiều vô số kể, hầu như mỗi thiên sư đều phải làm tăng ca gánh việc quá tải.



Ai biết hiện tại Chu Thuần An ở đâu?



Ứng Lân hít một hơi.



"Được rồi, trông cậy bạn cô đến chi bằng trông cậy Bùi Diệp tới sướng hơn."



Đan Sư khẽ giật mình.



Cái tên Bùi Diệp này hơi quen.



Hình như cô từng nghe Chu Thuần An nhắc, là lão quỷ rất lợi hại!



"Khặc khặc —— chạy trốn giỏi thật!"



Vì tốc độ Đan Sư quá chậm, bọn người Ứng Lân tới lầu sáu đã bị âm sai đuổi kịp.



Trước không có đường lui, phía sau có truy binh.



Hai tên âm sai giả cười lạnh nhìn một người một quỷ, mặt quỷ dưới mũ trùm đen quá khổ như mang ý mèo vờn chuột.



"Hôm nay chính là ngày chết của chúng mày!"



Ứng Lân không nói, Đan Sư chất vấn bọn chúng.



"Sao các người lại truy sát tôi? Là lệnh Phong Đô hay gì khác?"



Nghe nói vài âm sai tầng dưới sẽ bị thiên sư dụng tâm bất chính mua chuộc, giúp làm ít chuyện tán tận lương tâm.



Trước kia cảm thấy không có khả năng, bây giờ không dám khẳng định.



Ứng Lân nói, "Bọn chúng là âm sai giả."



Dưới áo bào chế thức âm sai rõ ràng là lệ quỷ!



Giả?



Đan Sư nghe đáp án kinh ngạc.



Âm sai bên kia thu đi tâm tình trêu đùa, tản ra sát ý.



Đan sư đưa ra chất vấn nói rõ cô không biết âm sai là giả, vậy mà Ứng Lân lại chắc chắn như thế.



Xem tình hình này, kẻ điều tra tiệm thuốc không phải Đan Sư mà là Ứng Lân!



Truy sát nhầm mục tiêu còn đánh cỏ động rắn, tính sai thật rồi.



Nhưng không sao, diệt khẩu toàn bộ là ổn.



Bùi Diệp kín đáo đưa cho Ứng Lân chừng mấy trăm tấm phù chú, trước đó dùng rải rác hết bốn mươi tấm, còn lại một đống như núi.



Đan Sư sinh ra cảm thán không đúng lúc.



"Giàu ghê!"



Âm sai giả cũng khó chịu bởi động tác của Ứng Lân.



Rõ ràng phù chú là thủ đoạn của thiên sư, một con quỷ vương như Ứng Lân giữ nhiều thế làm gì?



Ứng Lân dựa vào phù chú kéo dài một lúc, vừa ném vừa lui kéo Đan Sư xuống lầu một, chạy vào công viên tiểu khu.



Âm sai đuổi theo sau, liên tục cười lạnh.



"Để xem tụi bây còn ném phù chú được bao lâu!"



Đợi Ứng Lân ném hết phù chú, một người một quỷ coi như xong.



Ứng Lân thấy phù chú trong túi chỉ còn dưới mười cái, dứt khoát nhét toàn bộ chúng cho Đan Sư.



"Kiếm đường chạy trốn đi, tôi quấn bọn chúng kéo dài thời gian cho cô. Đã thế cô còn trốn không thoát, vậy yên tâm chờ chết đi!"



Dứt lời hai mắt Ứng Lân phút chốc hóa đỏ, quỷ khí đỏ đen quanh thân thoáng chốc tăng vọt, vết nứt đen nhánh từ mặt lan đến cổ nổi gân xanh, quỷ khí tựa như tảo biển lay động. Trong nháy mắt toàn bộ hoàn cảnh xung quanh biến thành quỷ địa.



Quỷ vương bộc phát thực lực, âm sai bình thường hiển nhiên bị bắt lấy treo lên đánh.



Quỷ khí ngập trời khiến Đan Sư trợn mắt nhìn.



Cô nắm chặt phù chú theo lời Ứng Lân căn dặn chạy về phía cửa tiểu khu trốn.



Để trốn nhanh hơn, lúc trên lầu cô quẳng luôn giày cao gót, hiện tại đi chân trần giẫm lên xi măng đường đá.



Chạy thêm vài phút, mắt thấy cửa tiểu khu gần trong gang tấc, bóng đen nhanh chóng tiếp cận, tỏa hồn liên vọt thẳng đến ngực trái.



Lòng bàn chân Đan Sư giẫm phải mảnh thủy tinh, đau đớn lảo đảo ngã nhào về phía trước, khuỷu tay ma sát mặt đất thành vệt máu dài.



Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tia sét xanh tím đánh bên người Đan Sư mạnh bạo đánh vỡ tỏa hồn liên thành hai phần. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện