Editor: Đào Tử



_______________________________



Ách Ba không tên Ách Ba, tên thật của cô là Thải Tiểu Nguyệt.



Hơn trăm năm trước từng là nha hoàn nhà phú hộ, từ nhỏ cô đã bị cha mẹ bán đi, vì cha mẹ nghèo không nuổi nổi bảy tám đứa con.



Niên đại đó người bình thường không có biện pháp tránh thai, phụ nữ từ xuất giá cứ mang thai là sinh con ra tới tuổi không sinh được nữa.



Đem con bán cho nhà giàu coi như kết cục không tồi.



Tên Thải Tiểu Nguyệt này là bà tử mua cô thuận miệng lấy.



Cô năm tuổi vào phủ, tính cách ngoan ngoãn dễ được lòng mọi người, ngũ quan cũng khá tinh tế, xứng được gọi một tiếng mỹ nhân phôi.



Bùi Diệp nghe đến đó quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Ách Ba.



Mặt trái xoan tinh xảo xinh đẹp, ngũ quan sắc nét, dù làn da xanh trắng không giấu nổi vẻ ngoài ưu sắc.



"Cô nói tiếp đi."



Ách Ba miệng há ra lại đóng, nói ra đoạn chuyện cũ vùi lấp mấy trăm năm.



Từ năm tuổi đến mười ba tuổi sống trong tòa dinh thự đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất cô từng trải khi còn sống.



Gia đình này có một vị tiểu thư lớn hơn cô bốn tuổi.



Năm Ách Ba mười ba tuổi, tiểu thư đã đến tuổi bàn việc cưới gả, đính hôn với thiếu gia nhà giàu môn đăng hộ đối.



Ứng Lân học Ách Ba thở dài, yếu ớt thuật lại.



"Tiểu thư là cô gái rất có học thức, lão gia phu nhân rất yêu chiều cô ấy. Tiểu thư kết hôn, bọn họ chuẩn bị rất nhiều đồ cưới. Trận hôn lễ kia thật sự rất náo nhiệt rất long trọng, tiểu thư được thiếu gia nhà kia dùng kiệu hỉ lớn cưới về. Tất cả mọi người đều cảm thấy tài nữ như tiểu thư và tài tử thiếu gia là cặp đôi trời đất tạo nên, Kim Đồng Ngọc Nữ bên nhau hạnh phúc, biết đâu chừng sớm có tin vui. Nhưng nửa năm trôi qua, vẫn không có tin tức."



Ách Ba nhớ kỹ đó là buổi chiều hè u ám oi bức, mây đen rợp trời trôi rất thấp như với tay là có thể bắt được.



Cô ở hậu viện giặt quần áo, bà tử hầu hạ bên người phu nhân đột nhiên tới chọn người.



Vị bà tử này ỷ là nha hoàn hồi môn của phu nhân, không thích nói nhiều hai câu với tiểu nha hoàn trong phủ, mỗi lần gặp đều hất hàm dùng lỗ mũi nhìn người.



Tính tình tự đại, ăn nói chua ngoa, thích khi dễ người mới, cắt xén tiểu nha hoàn, Ách Ba dĩ nhiên cũng không thích bà ta.



Bà tử dùng ánh mắt xem xét gọi tất cả nha hoàn trẻ tuổi đến ngắm nghía một lượt, lật qua lật lại như chọn thịt ba chỉ, cuối cùng chọn trúng Ách Ba.



Ách Ba sợ hãi luống cuống bỏ y phục xuống, bị bà tử đẩy đi gặp phu nhân và tiểu thư về thăm nhà mẹ đẻ.



Khóe mắt tiểu thư đỏ bừng mang theo nước mắt.



Cô ta dùng ánh mắt oán độc không cam lòng dò xét Ách Ba, như muốn khoét một lỗ thủng trên người cô.



Ách Ba rụt bả vai lại, không dám ngẩng đầu nhìn hai vị chủ nhân.



Tiểu thư mang Ách Ba cùng trở về nhà chồng.



Về sau Ách Ba mới biết tiểu thư nhà mình đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cô ta không thể sinh.



Lúc ấy còn có thể cưới vợ nạp thiếp, tiểu thư vì củng cố địa vị của mình níu kéo trái tim chồng, nén đau xót về nhà tìm mẹ ruột nghĩ kế.



Phu nhân từ phủ chọn lấy nha hoàn nhỏ tuổi đã ký khế ước bán thân, tuổi nhỏ dễ khống chế, không sợ nó thành hồ ly.



"Sau này mới biết tình huống nhà chồng tiểu thư phức tạp hơn tôi tưởng nhiều."



"Xảy ra chuyện đặc biệt?"



Ách Ba nghiêng đầu một cái, nói ra bí mật khiến Ứng Lân khiếp sợ.



"Thiếu gia lấy tiểu thư, hắn thích đàn ông. Với phụ nữ không gượng nổi, mỗi lần đều phải uống thuốc mới được."



Khóe miệng Bùi Diệp co giật.



"Đặt tại bây giờ chẳng phải đồng tình luyến ái lừa cưới? Tiểu thư cô trước kết hôn không biết?"



Ách Ba lắc đầu.



Lúc ấy vẫn hôn nhân sắp đặt, đàn ông thích nhau rất hiếm, chỉ cần món đồ chơi kia của hắn còn sinh con với phụ nữ được, dư luận không quá khiển trách.



Tiểu thư gả đi không bao lâu đã phát hiện bất thường.



Nhưng cô ta vẫn vững tin chồng nếm mùi vị phụ nữ rồi sẽ rõ phụ nữ tốt hơn đàn ông, hai người nếu có con, tuyệt đối có thể trị hết bệnh cho hắn.



Đúng vậy, tiểu thư cho rằng đó là bệnh.



Là bệnh thì có thể trị khỏi.



Đáng tiếc cô ta trị nửa năm, đổi phương pháp bổ dương cho chồng vẫn thích nam như cũ, để "Dương khí" cô vất vả bồi bổ phát tiết trên cửa cạn của nam nhân khác.



Biết chồng qua lại với mấy thiếu niên mỹ mạo trẻ tuổi, tiểu thư gần như tức phát điên.



Tiểu thư bất phục, cô không hề từ bỏ, ngược lại bị cha mẹ chồng gây áp lực giục sinh con.



Thế là cô đi kiểm tra thân thể, kết quả mình bị vô sinh.



Tin tức này như sấm sét giữa trời quang!



Đủ loại nguyên nhân trùng điệp, tiểu thư mới về nhà mẹ khóc lóc kể lể cầu mẹ bày kế.



Ách Ba là dược liệu dùng để chữa bệnh cho tên chồng kia, nếu trị không hết vậy thì sinh con, để dưới gối cô nuôi nấng.



Cha mẹ chồng tạo áp lực và vô số lời đồn đại vô căn cứ suýt đè chết tiểu thư.



Ách Ba đau lòng thay tiểu thư, nhưng không muốn phối hợp.



Nói đến đây, mặt quỷ Ách Ba hiện chút ngượng ngùng.



Bởi vì cô có người trong lòng, không thể giúp tiểu thư.



Tiểu thư không đáp ứng.



Ách Ba ký giấy bán mình, sinh là người nhà họ, chết là quỷ nhà họ, không có quyền con người, bao gồm cả bụng cô!



Ít lâu sau, Ách Ba bị tiểu thư thiết kế nhốt vào căn phòng tối, thiếu gia ăn thuốc tráng dương trợ hứng tới cưỡng hiếp cô.



Vị thiếu gia này thích nam, nhưng không trở ngại việc hắn lấy vợ sinh con.



Hắn cũng muốn có con trai khai chi tán diệp, nên uống thuốc khá thường xuyên.



Ách Ba mau chóng mang thai.



Cô chỉ biết ngậm bồ hòn, mang thai liền chọn nhận mệnh.



An tâm dưỡng thai, phối hợp kế hoạch mang thai giả của tiểu thư, thuận lợi sinh hạ đứa con trai mập mạp cho tiểu thư.



"Sau đó thì sao?"



Bùi Diệp nghe được đoạn chuyện này đã lấy điện thoại mở app【 Yêu và nuôi trẻ 】ngay.



Dựa theo cái nết mấy nhiệm vụ trước, "Hoa cúc thiếu niên nở hoa" chắc đã hoàn thành.



Kết quả ——



Không có.



【 Ghi chép hệ thống 】 không thông báo, nhiệm vụ cũng không biểu thị hoàn thành.



Bùi Diệp: ". . ."



Sao không theo lẽ thường thế kia?



Chẳng lẽ vị thiếu gia tra nam lừa cưới không phải thiếu niên phá hoa cúc?



Mẹ trò chơi!



Ách Ba tiếp tục hồi ức.



"Đại khái qua năm sáu năm, có vị khách đột nhiên nói đứa bé giống tôi không giống tiểu thư, tiểu thư bị kích thích."



Sinh hoạt vợ chồng hạn chế có ẩn tật không thể nói, cha mẹ chồng bắt bẻ khinh khi. . .Áp lực tích súc lâu ngày đem tiểu thư bụng đầy tài hoa trước kia ép thành thần kinh nhạy cảm, động một tí là thét lên khóc lóc om sòm như bệnh tâm thần, Ách Ba đêm ấy bị tiểu thư giết.



"Còn mắt và đầu lưỡi cô?"



Mặt Ách Ba xuống sắc.



"Tiểu thư lo tôi cáo trạng cô ấy đoạt con mình trước mặt Diêm Vương gia, móc mắt, cắt đầu lưỡi tôi đi."



Ách Ba chết chưa được hai ngày, nhà chồng tiểu thư đột nhiên xảy ra cháy lớn.



"Cháy lớn? Tất cả đều chết cháy hết?"



Ách Ba lắc đầu.



"Không, không ai chết. Nhưng tòa nhà đó không thể ở tiếp, bọn họ dọn đi cuối cùng không về nữa."



Ách Ba trong cơn lửa lớn liều mạng bảo hộ con trai.



Dù cô cố gắng cách mấy, đứa bé vẫn bị lửa thiêu bỏng.



Đến giờ Ách Ba còn vẫn nhớ tiếng khóc tâm tê liệt phế của thằng bé.



"Bọn họ dọn đi, tôi cũng không biết thằng bé thế nào. . ."



Trong trận hỏa hoạn che chở con trai, hồn thể Ách Ba gần như tiêu tán, căn bản không còn khí lực đuổi theo bọn người tiểu thư.



Đợi cô khôi phục lại, đại trạch đã bị trùng kiến, xây lại rồi hủy đi đổi chủ mấy lần, cuối cùng xây nên bệnh viện trung tâm thành phố T.



Ách Ba luôn ở tại đại trạch ban đầu chờ đợi tiểu thư mang con về chốn cũ.



Một năm lại một năm. . .



Cô từ trên người Phó Đình Thâm cảm nhận được khí tức con trai mới phát điên nhào tới.



Đó là con cô!



Bùi Diệp lạnh lùng nhắc nhở Ách Ba.



"Anh ta là Phó Đình Thâm, không phải con cô."



Ứng Lân hỏi thăm, "Có khả năng là con trai của Ách Ba chuyển thế?"



________________________



Editor: Cảm giác mỗi cố sự có thể tách ra thành câu chuyện luôn ấy, cẩu huyết đầy đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện