Editor: Đào Tử



_______________________________



"Tiểu ~~ Hồng~~ "



Thanh âm quỷ khàn khàn run rẩy xuyên thấu màng nhĩ, Bùi Diệp vừa dỗ vào giấc ngủ ba phần xoay người, mặt hướng cửa sổ.



Mắt ngủ khép hờ, một làn khói đen mờ trong suốt ngưng tụ thành bóng người thân mặc hắc bào, trong tay buộc tỏa hồn liên kéo lê trên mặt đất phát ra động tĩnh quỷ dị kinh người. Gió âm sau lưng hắn quét qua, phất tung rèm cửa sang hai bên, nhiệt độ không khí quanh thân hạ xuống vài độ.



Ách Ba nằm ngủ say ở tủ đầu giường như cảm giác được, tay chân người giấy phụ thân run lên hai lần.



"Tiểu ~~ Hồng~~ Còn không theo ta đi ~~ "



Kẻ áo đen chậm rãi tiến đến, kéo lấy tỏa hồn liên trên đất phát ra tiếng vang động lắc rắc.



Dưới sự phụ trợ của BGM, bóng đen dần tới gần Bùi Diệp.



Khi cách giường lớn chỉ còn hai bước chân, trong tay áo bỗng bắn ra tia sáng đen.



Trong khoảnh khắc ra chiêu, trong lòng hắc ảnh mừng thầm.



Làm thành viên cấp thấp của tổ chức lệ quỷ, trên tay hắn từng làm vô số việc xấu, cũng tận mắt thấy âm sai giả giống mình làm nhiều chuyện xấu hơn. Bọn họ vì ích lợi bản thân, nghe theo mệnh lệnh cấp trên trong tổ chức mượn thân phận âm sai giúp tổ chức diệt trừ đối thủ chống đối. Thời điểm cấp trên thông qua từng tầng truyền đạt mệnh lệnh thương lượng với "Tiểu Hồng" cho hắn, hắn đã xếp "Tiểu Hồng" vào hàng ngũ khó chơi.



"Tiểu Hồng" là kẻ đầu tiên, cũng là duy nhất khiến cấp trên kiêng kỵ.



Hắn ôm tâm thế "Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn"*.



_* Gió thổi vi vu sông Dịch lạnh



Tráng sĩ một đi không trở về.



Không ngờ mục tiêu nhiệm vụ "Tiểu Hồng" lại là con nít miệng còn hôi sữa chưa trải sự đời, "Âm sai" tới còn có thể ngủ được.



Không phòng bị càng tốt, nhân cơ hội không đề phòng ấy dùng tỏa hồn liên móc sinh hồn nó ra khỏi nhục thân!



Chỉ cần không trong thời gian quy định trở về nhục thân, người này sẽ chết không minh bạch!



Hồn phách không có nhục thân bảo hộ, "Âm sai" bọn chúng tùy ý nghiền ép thế nào chả được?



Dù là hồn phách thiên sư, miễn là thực lực không mạnh lắm, tỏa hồn liên đều có thể dạy dỗ chúng làm người!



Hắn lợi dụng câu sinh hồn hại người không phải lần một lần hai, động tác cực kì lưu loát, quen thuộc quá trình.



Nhìn đi, tỏa hồn liên vừa chạm vào nhục thân sẽ một mực "Cắn" lấy sinh hồn bên trong, tiếp theo quấn quanh, dùng lực một chút là có thể móc ra.



Hắc ảnh nghĩ rất đẹp, nhưng diễn biến tiếp theo vượt ngoài tầm mong muốn.



Một cánh tay trắng nõn tinh tế từ trong chăn duỗi ra, tóm chặt lấy tỏa hồn liên.



Người khép hờ trước mặt bỗng mở mắt ra.



Hắc ảnh bị cô dọa giật nảy mình, vô thức lui nửa bước.



"Trước khi vào không biết gõ cửa? Cha mẹ nhà mi dạy nửa đêm tự ý xông vào phòng phụ nữ độc thân?"



Bùi Diệp tản sạch cơn buồn ngủ, nửa ngồi dậy, sắc mặt lạnh âm u muốn tan thành nước.



Trong chớp mắt tưởng chừng so với quỷ còn giống quỷ hơn.



Không đợi hắc ảnh kịp phản ứng, đột nhiên dùng sức đoạt lấy tỏa hồn liên.



Hắc ảnh dĩ nhiên không cho, tỏa hồn liên không phải trang bị có thể tùy tiện cướp đi——Tuy chỉ là chế thức trang bị âm sai bình thường, sợi ý thức khí linh tỏa hồn liên cũng sẽ gắt gao quấn lấy tay chủ nhân phòng ngừa vuột mất—— bởi vậy khi Bùi Diệp dùng sức đoạt, lực hắc ảnh không bằng cô, thân thể liền bị tỏa hồn liên kéo lấy ngã về phía trước, theo sát là một bàn tay phóng đại trước mặt, lực đạo như ngọn núi nhỏ đập vào mặt hắn, tát hắn bay ra xa.



Bùi Diệp sinh khí.



Không chỉ cô, hầu như người xung quanh cô bị đánh thức đều nổi tính khí, có điều nặng nhẹ khác nhau thôi.



Giấc ngủ đối với bọn họ đương nhiên rất quan trọng.



Chiến sự căng thẳng, thường phải lợi dụng dược tề giữ vững đầu óc, thân thể tỉnh táo, duy trì trạng thái.



Loại thuốc này hiệu quả tốt, nhưng tiêm vào quá nhiều lần sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực đến thân thể, như dễ dao động cảm xúc.



May mắn, loại ảnh hưởng tiêu cực ấy có thể thông qua giấc ngủ trị liệu giảm bớt rồi khỏi hẳn.



Bùi Diệp kinh nghiệm thâm niên, thời gian tham chiến dài đồng thời mang ý nghĩa tổng lượng thuốc cô tiêm vào lớn hơn ai hết.



Tự nhiên ——



Tính khí cũng nặng nhất.



Cô mới về hưu ba bốn năm, triệu chứng sót lại chưa khỏi hẳn nên tính tình vẫn y cũ.



Thức cả đêm không ngủ còn đỡ, sắp vào giấc ngủ mà bị quấy rầy, Nguyên Soái Liên Bang vẫn bị cô ném ra ngoài như chơi.



"Muốn chết?"



Bùi Diệp xuống giường, một tay nắm lấy cổ hắc ảnh nhấc lên.



Lực khá nhỏ, không bóp nát cổ hắn nhưng sẽ không để tuỳ ý trốn thoát.



"Tôi là... Phụng mệnh tới... Tìm cô hợp tác..."



Lệ quỷ nhìn Bùi Diệp rũ xuống hai bên che khuất gần nửa gương mặt, chỉ lộ đôi mắt âm trầm, đáy mắt run một cái.



"Bằng rác rưởi như tụi bây cũng đòi hợp tác?"



Tay phải Bùi Diệp thêm lực.



"Rác rưởi!"



Hắc ảnh có áo choàng âm sai bảo hộ, nhưng da quỷ dưới hắc bào vẫn phát ra xì xèo, như bị ai đó ép trên miếng sắt đốt cháy.



Theo cảm giác thiêu đốt này, hắn phát giác âm khí quanh thân tiêu tán với tốc độ cực nhanh.



Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, e là nửa phút đã hồn phi phách tán.



"Mau —— "



Hắc ảnh hét lên như lợn gào thét trước khi lâm chung.



"Động thủ!"



Nói xong, bốn luồng khói đen từ bốn phía bay tới muốn bao vây Bùi Diệp.



"Hừ, ra đi, một đám vô dụng giấu đầu lòi đuôi!"



Tay phải Bùi Diệp dùng sức, sau vài tiếng lách tách, tên hắc ảnh kia chưa kịp kêu thảm đã bị cô đánh tan, bóp đi bóp lại vò thành một cục âm khí thuần túy.



Cô không thèm quay đầu lại, tiện tay ném về sau chuẩn xác về phía Ách Ba tại tủ đầu giường.



Ách Ba đang ngủ thật ngon.



Trong mộng cô mơ rất hỗn loạn, đột nhiên một con heo sữa quay cực lớn từ trên trời rơi xuống nện trước mũi chân cô, đập cái vang dội.



Con heo sữa này quá ư là thơm!



Cô không khống chế nổi tay chân mình nữa, chảy nước bọt nhào tới, há miệng cắn một ngụm thịt lớn.



"Ậc —— "



Ách Ba phụ thân người giấy xoay người, ợ một cái thỏa mãn.



Bốn tên hắc ảnh kia thấy vậy, trong lòng sợ hãi không thôi, nhưng vẫn chưa thu động tác lại.



Trong tay bọn họ có "Thần khí" tất thắng!



Sự thật chứng minh, đừng nói bọn họ có "Thần khí", dù cầm bốn thanh "Siêu thần khí" cũng bị đánh chết.



"Cái đồ chơi đó là thần khí?"



Dưới cáu kỉnh buff, lý trí Bùi Diệp trốn nhà.



Nhưng dẫu sao cô vẫn là lão giang hồ, quản lý cảm xúc là môn học cô kiên trì theo nhất trong ba trăm năm.



Lý trí ở nhà hay rời nhà trốn đi ở chỗ cô có nguyện ý lý trí hay không.



Trước khi sắp cạo chết "Áo bào đen" thứ tư, có lẽ cô đã hết tức miễn cưỡng lưu một mạng quỷ.



"Xem ra tên ngốc ẩn sau lưng tụi bây có chút thực lực."



Bùi Diệp bị bọn họ chọc tức cười, cầm trong tay ba cục bị cô bạo lực vò thành đống âm khí tròn tròn.



Tùy ý ném sang một bên.



"Thứ này, ai cho chúng mày?"



Bùi Diệp nắm lấy con duy nhất sống sót hỏi.



Ngày hôm sau, Ứng Lân tới đã nhìn thấy Ách Ba béo mập cồng kềnh, không ngừng đánh nấc.



Nhìn hình thể Ách Ba to gấp ba, Ứng Lân ngơ.



"Tối hôm qua có chuyện gì?"



Ách Ba hôm qua còn suy yếu, giờ hồn thể âm khí cường thịnh muốn tràn ra ngoài.



Hắn liếc sơ cũng biết ăn âm khí chưa tiêu mới béo thành dạng này.



Bùi Diệp tức giận nói, "Tối hôm qua có mấy con tiểu quỷ tới, tôi chế biến chúng cho Ách Ba ăn tráng miệng bữa tối."



Ứng Lân: "..."



Bữa khuya này phong phú bao nhiêu đến nỗi đem Ách Ba béo gấp ba nguyên bản? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện