Việc tôi vừa nói là một việc cực kỳ nghiêm túc, nhưng khi qua tai chị quản lý thì nó trở thành một mẩu chuyện hài. Nhìn chị vừa nhếch mép cười khẩy mà lòng tôi ngứa ngáy ghê cơ.

Xin lỗi, nhưng sau vụ vị khách kia bị dị ứng thì tôi đã không còn chút cảm tình nào với chị nữa rồi. Ngặt nỗi, chị là quản lý, tôi sẽ không thể quá lộ liễu bày tỏ thái độ của mình được nên... cứ coi như xã hội này đang tập cho tôi tính kiềm chế đi, cũng thêm tính giả tạo lúc cần nữa.

Mặc kệ nụ cười khẩy đầy khinh thường kia, tôi vẫn chỉ chăm chú nhìn chú Thanh mà thôi. Ở đây chú là người có quyền quyết định tất cả mà.

Để khiến chú ấy tin tưởng mình hơn, tôi hạ thấp giọng, nghiêm túc nói:

" Nếu chú cần, cháu sẽ múa một điệu đơn giản cho chú xem thử. Nhưng nếu như thế thì cháu e sẽ không kịp giờ biểu diễn đâu ạ."

Chú Thanh đảo nhẹ đôi mắt, quan sát tôi từ trên xuống dưới, rốt cục cũng nhắm mắt lại nghĩ ngợi thật lâu. Đồng hồ nặng nề trôi qua hai phút đồng hồ, chú trầm giọng nói với chị quản lý:

" Đem thằng bé trang điểm nhẹ một chút, có thể lên sàn nhảy, ánh đèn sẽ không để lộ bộ dạng con trai rõ ràng lắm đâu."

" Sao cơ ạ? Chris, ngài nói nghiêm túc? Nó là con trai đấy. Quán bar này từ khi nào lại giống như chỗ trai bao thế?"

Chú Thanh nghe những lời chị quản lý nói mà khẽ nhíu mày, lạnh mặt liếc một cái:

" Nói năng cho cẩn thận vào. Trước đây cũng toàn là gái lên sàn nhảy, lẽ nào đây là chỗ gái gọi à?"

" Cái đó...nhưng mà..." Chị quản lý dường như cứng họng không cãi được đành ậm ừ nghe theo lệnh.

Tôi ngước mắt nhìn chị ấy một chút rồi quay sang nói với chú Thanh:

" Chú yên tâm. Cháu sẽ không làm chú thất vọng đâu."

Nói rồi tôi lẳng lặng xoay người đi theo chị quản lý đến phòng trang điểm. Vừa bước vào phòng thì chị ấy đã đóng sập cửa lại, hai tay ôm trước ngực, bộ dáng khó coi cực kỳ.

Ánh mắt tựa như mang theo hai viên đạn sẵn sàng lên nòng mà nhắm thẳng vào tôi vậy.

" Mày nghĩ mày là em con Thư nên ra vẻ ta đây à? Để tao xem mày làm được trò trống gì."

Tôi đối với lời khiêu khích của chị ấy không quan tâm cho lắm, cứ thế tiến đến gần bàn trang điểm. Ngồi xuống ghế, tôi nâng mắt nhìn mình ở trong gương, mái tóc hiện tại cũng được xem như mái tóc ngắn của một đứa con gái. Khuôn mặt vì ngày đêm ngủ không đủ giấc mà có chút gầy gò hốc hác.

Tôi khẽ thở dài một hơi, không để ý đến chị quản lý đứng một bên vẫn còn hậm hực với mình không một lý do, cứ thế lựa chọn đồ trang điểm lên làm sơ qua.

Trước kia Như còn hướng dẫn tôi một chút về việc này. Dùng kem nền để làm cho da mịn và sáng hơn, đặc biệt đến vùng chữ T. Sau đó có thể tạo sống mũi, kẻ mắt và chân mày, cuối cùng là son môi.

Tôi liếc nhìn bàn trang điểm, chọn được một số gam màu thanh nhã để thoa lên bầu mắt. Cuối cùng là dùng son có màu đỏ cam, thoa mỏng một lớp rồi đứng dậy.

Quay đầu nhìn về hướng của người kia, tôi nhàn nhạt hỏi:

" Quần áo để đâu ạ?"

#

Khu vực bên ngoài vẫn còn mở những bài nhạc điện tử rất chói tai, nhưng lại cực kỳ sôi nổi. Người người đứng xung quanh nhau lượn lờ cùng với từng giai điệu mạnh mẽ vang lên.

Tôi đã thay đồ xong xuôi, nhưng vẫn còn đứng nép sau tấm màn nhung chưa đi ra. Liếc mắt nhìn bộ y phục trên người mình, một chiếc quần ngắn ôm sát đùi, dưới chân mang một đôi bốt màu đen cao đến đầu gối. Nửa thân trên, chị quản lý đưa cho tôi một chiếc áo màu đỏ ngắn trên rốn, bó sát vào phần eo của tôi.

Kỳ thực, bộ y phục gợi cảm đến nhức mắt nhìn kiểu gì cũng khá là sai vì... vòng một của tôi dường như không có một điểm nổi lên. Liếc nhìn thêm một lần nữa, tôi có chút buồn cười không nói nên lời.

Nhạc bỗng tắt, ánh đèn chiếu loạn trên sàn nhảy.

Tôi bất ngờ ngước mắt lên nhìn qua sàn nhảy, chỉ thấy một khoảng không gian trống vắng đang chờ đợi tôi lên lấp đầy nó. Đôi bốt này cao hơn năm phân làm cho bước đi của tôi có chút loạng choạng, nhưng một hồi sau liền thích nghi được.

Âm nhạc du dương dần vang lên một cách chậm rãi.

Tôi từng bước đặt chân lên bậc tam cấp, lấy hết tất cả dũng khí để hướng mắt xuống bên dưới, hứng trọn những đôi mắt vừa kinh ngạc vừa mong chờ mà không kém phần hứng thú.

Ở giữa sàn nhảy là một sàn biểu diễn hình chữ T, đây cũng chính là nơi cao nhất trong hộp đêm này. Sàn nhảy rất cao, tựa như một đám mây lơ lửng giữa bầu trời vậy. Chỉ cần đảo mắt một vòng đủ thấy hết mọi thứ tốt xấu thú vị bên dưới.

DJ đeo tai nghe một bên, giai điệu du dương ban nãy dần lắng xuống, thay vào đó là một màn âm nhạc vừa to vừa kích động điên cuồng.

" Hoan nghênh tất cả mọi người đã đến với chúng tôi đêm hôm nay!!! Mọi người ơi~~~ Tôi xin giới thiệu một cô gái quyến rũ nóng bỏng, một luồng gió mới của hộp đêm chúng ta~ Hãy cho một tràng pháo tay để tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy nào!!!!!!"

" Bốp bốp ---"

DJ vừa nói xong thì bên dưới đã vang lên một loạt tiếng vỗ tay đầy phấn khích.

Tôi bước vào chỗ hành lang được lót bằng thủy tinh, cố gắng giữ vững trọng tâm để cho chỗ gồ lên kia chậm rãi đưa tôi lên đến nơi cao nhất. Ánh sáng đổi màu liên tục, chiếu thẳng đến vị trí mà tôi đang đứng.

" Huýt huýt huýt -----"

Trong sự hưng phấn đó, tất cả đèn của sàn nhảy bị tắt đi, chỉ còn chưa lại một nơi sáng nhất ở trung tâm, tập trung chiếu lên thân ảnh gầy nhỏ nào đó. Tôi thoạt đầu vẫn còn cúi thấp gương mặt của mình, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để lấy đủ dũng khí.

Sau đó, nhạc bất ngờ nổi lên, tôi ngẩng đầu, trao cho tất cả khán giả đang nhìn ngắm tôi một nụ cười mơn man tựa như cơn gió mùa thu.

Đứng thẳng người, tôi nhẹ nhàng lùi về sau hai bước, hai tay chắp ra phía sau, bám chặt vào một ống tuýp thủy tinh đang phát ra ánh sáng rực rỡ. Cơ thể tôi nhờ vào những tháng ngày luyện tập mà nay đã luân động hệt như một con rắn.

Hai tay vẫn ghì chặt vào ống tuýp thủy tinh, sau đó chậm rãi dùng đôi bốt kia giữ chặt cố định phía dưới. Cơ thể men theo đường thẳng mà trườn nhẹ lên, hai tay liên tục chuyển động, lưng bắt đầu tạo thành một số tư thế đơn giản.

Xoay một vòng quanh ống tuýp, tôi không quên trao cho họ ánh mắt đưa đẩy cùng với nụ cười ngọt ngào của mình. Hai tay tiếp tục bám chắc vào ống tuýp, bên dưới tôi dùng lực ở bàn chân kết hợp với đùi mà lộn ngược lên.

Hôm nay tiếc là tôi không dùng tóc giả mà để nguyên bản mái tóc ngắn qua cổ của mình. Vài sợi tóc men theo luồng gió nhè nhẹ thổi phất lên. Ở động tác cuối cùng, đôi chân thon gầy của tôi quấn lấy cả ống tuýp, cả người lần nữa lộn ngược lại, đầu chúi xuống đất, dùng sức rất mạnh ở bên hông mà giữ cơ thể của mình dính chặt vào ống tuýp, bắt đầu chậm rãi trượt dần xuống.

Khi phần đỉnh đầu nhẹ nhàng tiếp mặt đất, lồng ngực tôi đã thở mạnh đến phập phồng từng cơn, đôi mắt tựa như mơ màng mà quan sát từng biểu tình hưng phấn của tất cả mọi người bên dưới.

Khi vẫn còn giữ nguyên tư thế trên sàn nhảy, tôi đã không kìm được mà nhắm mắt lại, bật cười một tiếng thật lạnh lẽo.

Khá là thành công, nhỉ? Khi trở về phòng trang điểm để thay đồ, tôi đã bắt gặp chú Thanh đang ngồi bên trong chờ đợi sẵn. Quan sát vẻ mặt của chú không còn tệ như khi nãy nữa, tôi khá là mừng. Ít nhất tôi không phải vừa đổ dầu vào lửa sau cái lỗi nặng nề của mình.

Bước lại gần chỗ của chú ấy, tôi thở nhẹ một hơi, mỉm cười thật chân thành. Chú Thanh thì ngồi trên ghé, một chân duỗi thẳng, một chân hơi co lại đặt trên thanh sắt bên dưới, hai tay thả lõng phía trước.

Chân mày rậm khẽ nhướn lên, cả khuôn mặt chỉ tập trung vào nụ cười bên khóe môi đang ngày càng nhếch cao lên đầy vẻ...hài lòng?!

Chú Thanh ngồi nhìn tôi một lúc lâu mới đứng dậy, vóc dáng cao ráo khiến tầm nhìn tôi bị choáng đi không ít. Đôi giày tây bóng loáng kia lần nữa lại bước đến gần tôi, vòng tay rộng rãi vững vàng ôm ngang người tôi, một chút vỗ nhẹ lên lưng.

" Ha, viên ngọc quý của chú, bây giờ chú mời cháu làm người chuyên múa mở màn thì còn kịp không?"

Nghe được những lời này, tôi thật sự cảm thấy thành tựu đến mức cả người hưng phấn run rẫy. Trái tim đập mạnh nhiều nhịp, tôi ngước mắt lên nhìn người đàn ông kia:

" Cháu rất hân hạnh đó, nhưng mà...trước tiên chú nên đưa cháu năm trăm nghìn đi ạ."

Chú Thanh lúc này khẽ nhíu mày, sau đó lại bật cười thành tiếng, sẵn sàng lấy chiếc ví màu đen đắt tiền của mình ra, ấn vào tay tôi tờ năm trăm nghìn với số seri tuyệt đẹp.

#

Những ngày sau đó, ngoại trừ việc phục vụ cho hộp đêm thì tôi còn đảm nhận thêm phần múa mở màn nữa. Khi biết được chuyện này, có nhiều nhân viên đã bán tính bán nghi quan sát tôi, một số người thì đã đến thẳng mà hỏi tôi luôn.

Họ hỏi: " Nè, em là em trai Anh Thư hả? Hai chị em nhảy giỏi như nhau nhỉ?"

Dường như họ khá hiếu kỳ vì tôi là em trai của chị Thư, một trong số đó thì có vẻ không thích chị tôi cho lắm. Cho nên suy ra, họ cũng không thích tôi chút nào.

Thêm một phần là chú Thanh dạo này khá là ưu ái tôi cho nên...cái nhìn của họ dành cho tôi càng ngày càng xa cách và đầy khó chịu.

Nhưng mà những chuyện ấy tôi đã sớm quen rồi, ít ra hiện tại, tôi lần nữa được thực hiện đam mê của mình, được sống đúng với ước muốn của mình là được rồi.

Hôm nay tôi có hẹn với Như sẽ cùng đi mua một chút đồ cần thiết cho chị Thư. Lúc Như qua nhà thì chỉ có hai chị em chúng tôi thôi nên cô nàng đã rủ rê chị Thư nữa.

" Chị Thư, hay chị đi cùng tụi em đi? Dù gì cũng là đi mua đồ cho...mẹ con chị mà."

Tôi đã tâm sự chuyện của chị Thư cho Như nghe. Thoạt đầu cô nàng bất ngờ lắm, còn tức giận thay cho chị Thư nữa nhưng sau khi nghe tôi nói về suy nghĩ của chị thì Như đã hết tức giận rồi.

Ngược lại, Như còn mạnh mẽ tuyên bố:

" Phụ nữ bây giờ mới là thống trị thế giới cơ."

Chị Thư đang ngồi nghỉ ngơi ở ghế thì nghe Như rủ mình, biểu tình có chút hờ hững nhưng rồi chị cũng gật đầu đồng ý.

Lúc cả ba đến siêu thị thì trước cổng có một vụ ồn ào gì đó thu hút rất nhiều người vây xem. Bản thân tôi cũng có chút tò mò nhưng tránh để chị Thư đi nhiều mà mệt người nên mới không quan tâm đến nó nữa.

Đi qua quầy bán đồ cho trẻ sơ sinh, tôi gần như nâng niu từng thứ một. Mấy cái quần, cái áo bé tí ti trông mà yêu phết. Như đứng bên cạnh nhìn ngắm mà cũng thích thú lắm cơ.

" Ý ơi, cái này xinh quá à."

Tôi chỉ vào một đống tất đủ màu sắc đủ hình thù nói, " Cái này cũng xinh nè. Sau này sẽ mua tất cả luôn."

" Ừm ừm, không biết trai hay gái ta?"

Tôi chớp chớp mắt, " Chị Thư, chị thèm chua hay thèm ngọt?"

Chị Thư đang lơ đãng nhìn ngắm xung quanh, bất chợt nghe thế liền nhíu mày, phẫn uất nói, " Tao chẳng ăn được cái gì hết. Nó hành muốn chết."

Lúc ấy, tôi cùng Như không hẹn mà đồng loạt nhìn nhau, cười khổ. Người mang thai thường tính khí rất cáu gắt nha, không nên chọc giận đâu.

Trong lúc chúng tôi tiếp tục bàn luận sôi nổi về những bộ quần áo mà còn lâu lắm mới có thể mua được thì bất ngờ nghe thấy một cặp đôi trò chuyện khá...ngọt ngào?

" Này, mốt anh thích con trai hay con gái?"

" Em tính chi sớm thế?"

" Thì chỉ là suy nghĩ thôi mà. Em thích con gái lắm."

" Anh thích cả hai. Miễn là em sinh là được."

Tôi đặt chiếc áo nhỏ nhắn kia xuống, tầm mắt không nhịn được mà quay sang nhìn họ một cái, lập tức chân mày tôi chau chặt lại. Như đứng bên cạnh cũng khó hiểu mà ngó qua, nhưng đương nhiên cậu ấy sẽ chẳng biết được tôi đang kinh ngạc vì điều gì.

" Phi, cái này xinh ha?"

Đúng lúc chị Thư mang đến một cái lúc lắc qua cho tôi xem, thấy tôi ngẩn người mới hỏi, " Sao vậy?"

Cặp đôi kia cũng liếc nhìn về phía chúng tôi. Trong đó, người con trai kia có lẽ sẽ hoảng loạn lắm.

Chị Thư khi nãy còn lên tiếng, bây giờ thì im lặng không nói một lời nào nữa. Tôi nhận ra tầm mắt của chị đang nhìn trực diện với gã thanh niên kia, nhưng hoàn toàn không có chút phẫn nộ tức giận căm hận nào cả.

Chị Thư rất bình thản, không mỉm cười, không buồn bã, chỉ đem gã thanh niên đó giống như một cơn gió độc vô tình thổi qua thôi.

" Mua thêm sữa rồi đi về thôi."

Chị Thư huých vào tay tôi một cái rồi quay lưng đi trước. Tôi cũng đã định thần lại rồi nói với Như:

" Vậy mình đi mua thêm tí đồ ăn đi. Lát nấu đồ ăn trưa luôn."

Nói rồi cả hai chúng tôi cũng quay lưng đuổi theo chị Thư. Khi lướt ngang qua gã thanh niên vô trách nhiệm kia, tôi đã không khỏi bật cười lạnh một tiếng.

Ông bà xưa nói không bao giờ sai được mà. Oan gia thì ngõ hẹp.

Tôi chỉ hy vọng khi trở về nhà, chị Thư sẽ không đem những thứ sáng nay thấy được mà buồn phiền trong lòng. Vì tôi rất sợ những con người bề ngoài mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm bên trong lại giống như bức tường giấy mỏng manh.

Kể từ ngày tôi được chú Thanh chấp nhận dành cho vị trí múa mở màn thì hộp đêm càng đông khách hơn thì phải. Cái này là lời nhận xét từ một số nhân viên kỳ cựu ở đây nói lại với tôi như thế.

Ngay cả chú Thanh cũng có lúc bông đùa như vậy nữa mà, nghe ngại ghê cơ.

Hôm nay cũng giống như mọi hôm, tôi tranh thủ múa mở màn xong mới quay về vị trí phục vụ thường nhật của mình.

Những bộ quần áo càng ngày càng được cải thiện hơn về mức độ sexy của nó. Nhiều lần tôi kiến nghị với chú Thanh có thể nào dành cho tôi một số bộ y phục khác kín hơn chút không, nhưng chú ấy lại nói, dáng cháu đẹp thì phô ra hết đi, giấu làm gì.

Haiz, không lẽ tôi phải nói, cháu phải giữ cho người sau này của cháu ngắm chứ!

Vì cái hôm múa mở màn bất đắc dĩ kia tôi đã dùng nguyên bản mái tóc của mình nên kỳ này, chú Thanh đã đặc biệt chuẩn bị nhiều mái tóc giả khác nhau về kiểu dáng cũng màu sắc cho tôi.

Đứng trước gương, tôi chọn lấy kiểu tóc dài ngang qua vai, mái bằng và có màu hung đỏ. Khi trang điểm xong xuôi, tôi nhìn vào mà không thể không thốt lên một suy nghĩ.

Sau này tôi sẽ thử vài màn cosplay mới được, Như cũng khá thích thể loại này nên... thử cho vui chút.

Sân khấu lại nóng như lửa.

Tôi đưa tay chậm rãi tháo dây buộc tóc xuống, ngay lập tức một mái tóc dài hung đỏ xõa ra, rũ xuống gần đến bên hông.

Bên dưới lại dấy lên một trận huýt sáo cùng vỗ tay nồng nhiệt.

Tôi đưa một tay ra phía sau bám vào ống tuýp thủy tinh, khóe môi nhếch nhẹ lên, đầu hơi nghiêng sang bên trái. Ngay sau đó, tôi xoay người và bám chặt hai đùi trên ống tuýp, thả ngược người xuống.

Âm nhạc càng lúc càng mạnh mẽ khiến động tác của tôi cũng phải nhanh đến xuất thần.

Màn cuối cùng, tôi đưa tay vuốt ngược một phần tóc ra phía sau, để vài sợi rơi xuống hai bên khuôn mặt.

Âm nhạc tắt, lại thêm một loạt tiếng vỗ tay nữa.

Khi bước xuống sân khấu, tôi đã gặp chị quản lý đứng một góc chờ đợi sẵn. Nâng mắt nhìn lướt qua chị, tôi cứ nghĩ sẽ không có việc gì nhưng không ngờ chị lại bắt lấy tay tôi kéo lại.

" Có chuyện gì vậy ạ?"

Chị quản lý đưa ánh mắt không hứng thú gì khi nói chuyện cùng tôi:

" Đi theo tao. Cháu trai của Chris muốn gặp mày."

Cháu trai chú Thanh?

Tôi kinh ngạc nghiêng mặt nhìn chị, không ngờ đến có ngày tôi lại được diện kiến vị cháu trai bí ẩn kia. Một lần vô tình nhìn thấy bóng lưng đó, hôm nay lại được nhìn trọn vẹn cả khuôn mặt.

Nhưng mà...sao lại gặp mình chứ?

Tôi chỉnh lại trang phục một chút rồi đi theo phía sau chị quản lý đến một gian phòng kín đáo. Đây là phòng đặc biệt của hộp đêm. Nó đặc biệt vì cách âm khá tốt.

Mà sao tôi lại nói điều này chứ? Không phải hơi ái muội rồi sao? Haiz...

Đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy một khoảng không gian vừa tối vừa yên tĩnh đến ngột ngạt. Khép cửa lại, tôi không vội di chuyển mà đứng tại chỗ lên tiếng:

" Cho hỏi, có ai không?"

Vừa dứt lời, đèn trong phòng đồng loạt sáng lên làm đồng tử của tôi thích nghi không kịp mà nheo lại. Một lúc sau, tôi mới hạ tay xuống, đưa mắt nhìn quanh phòng thì phát hiện có một bóng dáng người con trai ngồi chờ ở ghế nhung.

Nhờ theo ánh sáng trong phòng mà tôi dễ dàng nhận ra được người nọ. Khuôn mặt bình thản ngước lên, hướng đến toi mà cười một cái đầy thân thiện.

" Tiên nữ, cậu làm gì mà lại lạc vào chỗ này thế?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện