Tối hôm ấy sau khi tan học ở lớp học thêm, tôi gặp Khải Tâm trước con hẻm nhỏ. Tên nhóc đó một thân ăn vận qua loa không chăm chút, trong khi trời đã chuyển tối và gió thì cứ rít gào từng cơn thế kia.
Ánh đèn đường hắt xuống lưng và nửa khuôn mặt Khải Tâm khiến khung cảnh ấy như bị nhuộm lấy một màu sắc ảm đạm. Chiếc xe đạp thể thao siêu ngầu của nó đang dựng nghiêng một bên.
Tôi thoáng kinh ngạc sau khi nhìn thấy Khải Tâm, và chờ khi mọi người đều không còn xung quanh nữa tôi liền chạy nhanh đến chỗ nó, dồn lực vào hai mũi chân mà nhảy lên, ôm lấy cổ nó.
Cả ngày hôm nay Khải Tâm không đi học, tôi rất lo lắng, cũng rất nhớ.
Tôi sợ những lời mà mẹ tôi cùng chị Thư sẽ ảnh hưởng đến Khải Tâm, ảnh hưởng đến mối quan hệ của tôi.
Suýt nữa thì tôi nghĩ nó rời bỏ tôi mất rồi.
Khải Tâm cũng phối hợp ôm ngang người tôi, tựa cằm lên vai tôi mà nói:
" Đi bộ một mình không sợ à?"
Tôi thả tay ra, ngẩng mặt nhìn Khải Tâm.
" Cũng hơi sợ vì hôm nay trời tối quá. Hmm, cứ nghĩ ai kia sẽ không đến đón chứ."
Khải Tâm khẽ cười, kéo tay tôi đặt lên yên sau, nhướn nhướn lông mày, ý bảo ngồi lên nhanh nào.
Chúng tôi vi vu qua từng con đường nhỏ, lượn lờ cùng nhau đến từng hàng quán đêm nhộn nhịp rồi dừng lại trước một công viên.
Công viên này đối diện khu nhà tôi. Mỗi lần tôi có buồn phiền gì đều trốn ra đây ngồi hít thở không khí trong lành, xem người qua người lại cho thêm vui đời.
Buổi tối công viên sử dụng nhiều đèn hơn, chỗ chúng tôi ngồi thì nhiều ánh sáng lắm nhưng lại ít người. Còn phía bên kia, xa một tí thì có cả đống cặp đôi ngồi tựa vai nhau, nắm tay nắm chân, ừm...
Tôi quay đầu lại nhìn Khải Tâm, thấy nó chìa bàn tay ra đưa cho tôi vài ngôi sao giấy đủ màu. Nhìn chúng, tôi buồn cười.
" Cậu gấp đấy à?"
Khải Tâm gật đầu tự hào, " Phải, sáng nay tôi gấp chúng đó."
Nhắc đến buổi sáng, Khải Tâm dám nghỉ học không nói tôi một tiếng, bỏ rơi tôi một mình buồn hiu như thế kia. Còn mình thì ở nhà gấp ngôi sao, hay lắm rồi.
Tôi cẩn thận bỏ mấy ngôi sao lấp lánh đấy vào trong cặp học thêm rồi liếc mắt sang phía Khải Tâm:
" Sao sáng lại nghỉ vậy?"
Khải Tâm hơi mở to mắt giống như bị bất ngờ, hồi lâu chân mày nó tít tít lại, yết hầu thì lên xuống. Điệu bộ này chứng tỏ nó đang suy nghĩ cái gì đó để viện cớ đây này.
Tôi lườm, " Nói dối là coi chừng á."
Khải Tâm nhíu mày, sau đó bật cười, " Người ta còn chưa nói gì mà."
" Cảnh cáo thôi." Tôi bĩu môi.
" Ừm thì sáng nay ba mẹ có công việc, tôi phải ở nhà."
"...Ba mẹ có công việc thì liên quan gì?"
Khải Tâm vò vò tóc tôi đến rối tung, khóe môi nhếch nhẹ lên:
" Cậu chỉ cần biết như thế thôi. Tò mò quá là không tốt."
Tò mò sao? Biết như thế thôi?
Cậu có biết những lời này càng chứng tỏ là cậu nói dối tôi hay không? Trong lòng thoáng hụt hẫng, tôi hất nhẹ tay Khải Tâm ra, thở dài thườn thượt. Khải Tâm cũng không quấy nữa, kéo đầu tôi tựa lên vai nó.
Bàn tay nhịp nhịp trên vai tôi, giọng nói trầm ấm thoảng qua tai.
" Đừng lo, tôi không làm gì xấu sau lưng cậu đâu. Tôi thích cậu mà."
Tôi đảo mắt nhìn từng khóm hoa chẳng may bị bóng tối lấp đầy, nhưng chúng vẫn rực rỡ sắc màu giữa hoàn cảnh tồi tệ đó. Bỗng dưng tôi lại nghĩ đến bản thân mình.
Chẳng phải tôi tự nhận mình là đóa hoa sao? Một đóa hoa lại được sinh ra trong cái thế giới khốc liệt tàn nhẫn thế này...
Len những ngón tay của mình vào từng khe hở của Khải Tâm, tôi muốn cảm nhận hơi ấm của nó.
Nhắm hờ mắt, tôi mơ màng thì thầm:
" Khải Tâm, chúng ta đã được hai năm rồi, có nhớ không?"
Khải Tâm hơi cúi đầu, trả lời, " Nhớ chứ."
Tôi nghe thấy giọng hát của gió không còn gào rít lên từng khúc nữa, ngược lại nhẹ nhàng như một làn gió xuân buổi sớm.
" Khải Tâm, những lời bàn tán làm tôi rất khó chịu."
Khải Tâm hơi siết các khớp tay lại, " Bọn họ chỉ muốn cười nhạo chúng ta thôi."
" Tại sao lại thế?"
" Ừm...Vì chúng ta khác biệt?"
Tôi khẽ cười, càng dựa sát vào người Khải Tâm, thu lấy từng sợi hương thơm mỏng manh đó.
Những người xung quanh chúng tôi, trong suốt hai năm chúng tôi quen nhau, đã không ngừng thì thầm bàn tán.
Họ muốn chia cách chúng tôi bằng những lời kỳ lạ ấy.
Vì chúng tôi khác họ.
Tình cảm của chúng tôi, khác với họ.
Trong cơn mơ, tôi cảm nhận được luồng gió vừa sượt qua da mặt, khiến nơi đó khô hanh đến khó chịu. Hàng mi cũng nặng trĩu không muốn mở lên. Tôi còn thấy mình đang được bay, bay thật nhẹ, thật nhẹ theo từng nhịp điệu.
Một bước tiến, lại một bước tiến.
Đến khi hai hàng mi đã chịu hé mở, tôi mới phát hiện bản thân mình đang lơ lửng giữa không trung, tựa lên một vật thể rắn chắc vững chãi.
Tấm lưng của người đàn ông đó.
Nhúc nhích cái đầu, tôi nghiêng qua, kinh ngạc hỏi:
" Là ba ư?"
Hai cánh tay nâng đỡ cả thế giới ấy càng dùng lực hơn, giữ vững tôi trên lưng người đó.
" Ba đang đưa con về nhà đây. Con nghĩ là ai được hả?"
Lúc này tôi mới thật sự tỉnh ngủ, mắt đảo quanh tìm Khải Tâm.
Khi nãy rõ ràng tôi ngồi cùng Khải Tâm mà, sao bây giờ...lại là ba tôi nhỉ?
Trong đầu mơ mơ hồ hồ những suy nghĩ kỳ lạ, tôi lại vô thức ôm chặt lấy người ba hơn, tránh bị tụt xuống.
Ba cất từng bước thật chậm rãi, giống như tản bộ hơn.
" Ba...đón con khi nào vậy? Khi nãy con đang ừm...đang..."
" Tâm đã gọi cho ba, bằng điện thoại của con."
Khụ.
Cái tên nhóc này!!!
Tôi chau mày, nhưng rất nhanh liền mỉm cười. Như vậy là ba đã gặp Khải Tâm rồi? Hmm, không biết hai người đã nói những gì nhỉ? A, tại sao mình lại ngủ quên chứ?
Bây giờ mà hỏi thì đố mà ba trả lời thật!!
Trong lòng tiếc nguồi nguội, tôi mè nheo nói với ba:
" Hai người đã nói những gì thế? Hai người nói chuyện lâu không ạ?"
Ba tôi mặt không di chuyển, cứ nhìn thẳng về phía trước, giọng nói thì ồ ồ vì bị gió lấn át.
" Nhiều lắm, nhưng không nói cho Ý biết đâu."
"...Ba này!"
Tôi biết ngay mà, biết ngay mà!!!
Ba khẽ cười một tiếng, lắc đầu, " Chuyện đàn ông, con không nên biết."
" Hứ, ba bảo..." Tôi định phản lại nhưng mà khi nãy ba vừa nói gì?
Chuyện đàn ông? Mình không nên biết?
Có hai điều làm tôi vừa hạnh phúc mà cũng buồn cười.
Hạnh phúc vì ba đã xem tôi như một đứa con gái, có thể.
Buồn cười vì ba bảo Khải Tâm giống đàn ông rồi á? Haha, nó còn chưa phát triển xong mà!!
Tựa nửa mặt lên vai ba, tôi vu vơ hát vài câu hát chẳng liên quan gì đến cuộc đời, thế mà ba cũng khen tôi hát hay.
" Tâm nói chuyện rất lễ phép, thái độ cũng rất ổn. Thằng bé lo cho con lắm, khi ba đến thì thấy nó đang chỉnh lại áo khoác đắp lên người con, còn cẩn thận tránh làm con thức giấc nữa..."
Giọng hát của tôi ngày càng nhỏ, nhỏ dần rồi im bặt.
Theo như lời ba kể, tôi có thể vẽ ra khung cảnh ấy, và rồi mũi tôi lại cay xé, mắt tôi lại nóng rát.
Trước đây tôi luôn muốn hét vào mặt những người phản đối tôi quen Khải Tâm, nhưng bây giờ thì tôi không cần nữa, không cần làm điều ngu ngốc đó nữa.
Tôi quen Khải Tâm không phải là một việc sai lầm!
Chẳng bao lâu, nhà tôi lại quây quần đón một năm mới vừa đến.
Trong nhà trưng ra một chậu mai thật to, ngoài vườn thì có thêm hai chậu tắc nữa. Nhà tôi đúng là không khá giả nhưng khi đón Tết thì chắc chắn phải linh đình như mở hội rồi.
Sau đêm giao thừa thức cùng ba đến tận khuya, sáng mùng một tôi đã dậy rất trễ. Nhà tôi không có nhiều bà con, cho nên ngày Tết rất ít khi đi chúc mừng này kia.
Khi thay đồ xong xuôi, tôi xuống dưới nhà liền phát hiện trong bếp chỉ có mỗi ba loay hoay làm đồ ăn sáng thôi. Ngoài ra chẳng thấy bóng dáng của mẹ với chị Thư đâu cả.
Dụi dụi mắt, tôi đi vào trong hỏi ba:
" Mẹ với chị đâu rồi ạ?"
Ba tôi mang ra hai dĩa thức ăn, cười cười đáp:
" Mẹ với chị con đi chùa với bạn mẹ rồi. Đi đến ba ngày ấy."
" Ba ngày á?" Tôi thoáng sửng sốt, sau liền mỉm cười.
Ba tôi múc một miếng đồ ăn cho vào miệng rồi nhìn tôi, " Gì mà vui vậy hả?"
Tôi thu lại nụ cười trên môi, lắc lắc đầu phủ nhận:
" Không có gì ạ. Ăn sáng thôi."
Ba tôi cũng điềm tĩnh dùng tiếp bữa sáng, hồi sau liền lên tiếng, đánh bay cả bữa sáng ngon lành của tôi.
" Đừng mơ mà đi chơi với món quà của con nhé. Mùng một với mùng hai phải ở nhà thưởng thức tài nấu ăn của ba."
Baaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!
Đúng như lời ba tôi cảnh cáo, hai ngày đầu của mùa Tết tôi đã phải ở suốt trong nhà để thưởng thức hương vị ngày Tết của ba làm. Ba tôi nấu ăn không tệ cho lắm, ngược lại rất vừa miệng.
Người đàn ông này còn tài năng nào chưa khoe không thế?!!
Tôi ngồi nếm thử món mới mà ba làm, vừa lén lút nhìn tấm lưng rộng mà đáng yêu trong bếp kia. Hai chân đá nhau dưới gầm bàn, tôi vui vẻ vừa múc thức ăn vừa xem Táo.
Thật sự thì tôi thích xem Táo lắm, coi lại vẫn cười như lần đầu ấy. Trong chuyên mục Táo về trời có nói đến nhiều việc trong năm lắm, toàn là việc hot không thôi.
Đang xem giữa chừng thì ba gọi tôi, " Ý, mau lên đây."
Tôi ngoái đầu nhìn ba đầy khó hiểu, buông muỗng xuống rồi chạy theo ba. Cả hai chúng tôi di chuyển lên lầu rồi dừng lại trước phòng ngủ của tôi.
Vẫn chưa hiểu ba định có "âm mưu" gì, tôi chậc lưỡi:
" Ba lại muốn làm gì đây? Bắt con ở nhà còn chưa đủ sao >.<?"
Ba nhìn tôi, cười gian hiểm rồi chậm rãi mở cửa phòng ngủ tôi ra. Nhìn theo ánh mắt của ba, tôi thấy được tủ quần áo của tôi đang được treo vài bộ đồ mới toanh.
Đứng nhìn ngây ngốc, tôi được ba kéo vào tận trong phòng, đứng trước những bộ quần áo mới toanh ấy.
Nhìn tôi lúc này thật si ngốc.
" Ba à..." Tôi ngập ngừng lên tiếng, nhưng thật ra cũng không biết nói gì cả.
Ba tôi ngược lại thản nhiên lấy ra một chiếc đầm màu đồng, thiết kế theo mẫu tiểu thư nhà giàu ấy, họa tiết trên áo cũng rất đơn giản mà bắt mắt.
" Thay đi con."
Tôi cầm lấy chiếc đầm, mũi sụt sịt thành tiếng.
Tôi được mặc những thứ này ở nhà? Tôi sẽ...được sao?
Thớ vải vừa mịn vừa mát lại thơm mùi xà phòng, tôi vô thức cúi thấp đầu hít một hơi, trái tim càng nhảy múa rộn rã.
Ba thấy tôi im lặng không nói gì càng thúc giục vui vẻ:
" Mau bận vào đi nào. Con cứ mặc thoải mái nhé, còn rất nhiều kiểu dáng cho con lựa chọn."
Rồi ba xoa tóc tôi, " Ngày Tết phải vui đúng chứ?"
Khi ba xoay người định rời khỏi phòng cho tôi thay đồ thì ba còn để lại một câu nói nữa. Nó khiến niềm vui của tôi thật trọn vẹn.
" Đúng rồi, ngày mai mời Khải Tâm đến nhà mình nhé. Ba sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa."
Sau đó thì ba đóng cửa lại.
Tôi ngẩn người nhìn vào gương, ướm thử chiếc đầm kia lên cơ thể rồi bật cười ngốc nghếch.
Trước đây tôi không bao giờ tin vào việc bản thân thì cười nhưng nước mắt lại rơi.
Bây giờ thì tôi đã hiểu cảm giác đó rồi.
Đó là khi hạnh phúc chạm đến đỉnh điểm.
Ngày hôm sau, Khải Tâm đến với một món quà nhỏ trên tay.
Khi tôi bước ra mở cửa, Khải Tâm đã nhìn tôi đến si ngốc mới thôi. Vì trước mặt nó khi đó là một cô gái bé nhỏ đáng yêu mà, làm sao lại không ngẩn người được chứ?
Tôi hơi nghiêng đầu làm vài sợi tóc dài rũ xuống, khóe miệng cong lên nhè nhẹ.
" Đến đúng giờ quá nhỉ?"
Tôi đang bận trên người một chiếc áo thun tay dài màu xanh ngọc kết hợp với chiếc váy đen trên gối. Khải Tâm chớp chớp mắt hai cái liền, sau đó ho khan một tiếng, mặt nó thoáng ửng đỏ.
Xùy, tôi còn chưa đỏ mặt, nó đỏ cái gì chứ?
Kéo tay Khải Tâm vào trong bàn ăn, tôi hý hửng nói với ba:
" Ba ơi, Khải Tâm đến rồi."
Khải Tâm lần thứ hai gặp ba tôi nên tinh thần còn hơi căng thẳng, nó hít sâu một hơi rồi chìa quà ra trước mặt ba:
" Dạ cháu chào chú. Cháu có món quà nhỏ dành cho chú ạ."
Ba tôi một tay cầm đôi đũa, khuôn mặt thập phần phúc hậu mỉm cười giễu Khải Tâm:
" Chú cũng có quà nữa sao? Ừm, thế Ý không có quà à?"
Khải Tâm bị hỏi ngược lại, nhất thời đảo mắt nhìn tôi. Hồi lâu chẳng biết nó nghĩ cái gì trong đầu lại chỉ ngón tay vào mình, tự hào khoe:
" Dạ,Ý có con rồi."
Phụt.
Tôi suýt thì phun hết ngụm nước trong miệng. Mắt lườm mắt nguýt, tôi thật muốn khâu kín cái miệng ngọt lịm kia thôi.
Ba chúng tôi quây quần bên bàn ăn, cùng nhau trò chuyện rôm rả mà quên cả thời gian. Tôi cứ nghĩ ba tôi sẽ điều tra về Khải Tâm cơ, nhưng hầu như ba đều gợi chuyện vui vẻ để chúng tôi hòa vào thôi.
Qua buổi trưa, ba bảo chúng tôi lên phòng chơi đi, ba ở dưới xem tivi được rồi.
Tôi dẫn Khải Tâm lên phòng, mặc dù đây chẳng phải lần đầu tiên nhưng mà...hai đứa vẫn hồi hộp chút chút. Khải Tâm đóng cửa lại, cẩn thận đi tới rồi nheo mắt nhìn tôi.
Tôi cũng không ngại mà tránh né ánh mắt săm soi của nó, còn tự tin vênh mặt:
" Sao nào? Xinh lắm đúng không?"
Khải Tâm cái mặt giả vờ nghiêm túc đánh giá, lợi dụng véo hai bên má tôi, lắc qua lắc lại rồi cười một tiếng:
" Ừ, xinh lắm!!!!!"
Tôi phải thêm nhiều dấu chấm than là vì Khải Tâm nói câu đấy rất lâu, kéo dài lê thê luôn.
Tôi bĩu môi, " Biết rồi, khen thừa quá."
Khải Tâm lại bất ngờ cúi xuống thơm nhẹ lên mũi tôi:
" Xinh quá, xinh quá, xinh quá!!!"
Tôi né một bên, xoay người tránh khỏi bàn tay hung thần của chân chó, bực bội quát lên:
" Đồ thần kinhhhhh!!"
Ấy thế mà Khải Tâm lại nhây đến mức áp tôi lên cả giường ngủ, cùng tôi đấu một trận gối ra trò, đến khi bao gối đều tụt ra cả mới chịu dừng lại. Đương nhiên sau đó thì Khải Tâm phải tự bọc lại bao gối thôi.
Tôi nằm xuống giường, hai tay chắp ngay ngắn trên bụng, mắt đăm đăm nhìn trần nhà. Khải Tâm cũng làm y hệt tôi. Hai đứa tựa đầu vào gần nhau một chút.
" Đồ ăn ba làm ngon không?"
" Ngon lắm."
" Ba thương tôi lắm đó!!!"
" Tâm cũng thương Ý lắm ấy!"
Nghiêng mặt qua, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sáng ngời đó, chợt nhận ra bên trong đang ẩn hiện lên một khuôn mặt đầy nữ tính cũng đang mỉm cười với tôi.
Gian phòng ngọt ngào phút chốc lặng thinh, không còn một âm thanh nào ngoài tiếng vi vu của gió lướt vào qua khe hở cửa sổ.
Rồi đôi mắt ấy ngày càng gần tôi hơn, như muốn xuyên thấu tôi vậy. Nhất thời nhắm mắt lại, tôi nghe được tiếng trái tim đang đập thình thịch căng thẳng, lại cảm nhận được một luồng khí ấm phả trên cánh mũi.
Chậm rãi và đầy vụng dại, chúng tôi lần nữa hòa quyện với nhau.
Khi hé mắt nhìn, tôi phát hiện ánh mắt của Khải Tâm đang dần mơ màng như lạc trên chín tầng mây vậy đó.
" Ý, có bao giờ...cậu thấy khó chịu sau khi hôn không?"
Khó chịu?
Tôi mở to mắt nhìn Khải Tâm, " Không có! Không khó chịu!!"
Khải Tâm giống như bị tôi làm cho hụt hẫng, nó hạ mi mắt, cười bất đắc dĩ:
" Ừm, biết rồi."
Nụ cười của Khải Tâm càng làm cho tôi khó chịu hơn nên tôi quyết hỏi cho ra nhẽ. Rốt cục khó chịu là như thế nào? Lẽ nào...Khải Tâm khó chịu khi hôn tôi?
Ngồi dậy, tôi mím nhẹ môi, mặt mũi méo xệch:
" Nè, có phải ý cậu là cậu khó chịu không? Cậu khó chịu khi hôn tôi à?"
Khải Tâm nghe tôi hỏi cùng với biểu cảm trên mặt, nó thình lình bật dậy, cười khổ:
" Không, không phải. Đồ ngốc, chịu khó học sinh học tí đi."
" Hả..."
Mặt tôi nghệch ra chẳng hiểu mô tê gì cả.
Khó chịu khi hôn với học môn sinh học thì liên quan gì nhau chứ? Hừ, Khải Tâm, cậu lại khinh bỉ tôi học dỡ sao?!!!
" Có gì cứ nói ra đi, tôi không dư thời gian đi học sinh học..."
Khải Tâm nhẹ lắc đầu, ấn tôi nằm xuống trở lại, " Đi ngủ trưa đi, ông trời con."
Sau đó nó vội vàng đi vào phòng tắm, làm cái gì bên trong ấy...rất lâu.
Tôi nằm nghịch nghịch gối ôm cỡ năm phút mà vẫn không thấy Khải Tâm rời khỏi phòng tắm. Trong lòng nảy sinh thắc mắc, tôi ngồi dậy đi đến định gõ cửa. Vừa mới giơ tay lên thì Khải Tâm đã mở toang cửa, khuôn mặt đỏ bừng nhìn tôi.
Đặc biệt khi thấy tôi đứng trước phòng tắm, mặt lại càng đỏ hơn.
???
Tôi nghiêng đầu, nheo mắt hỏi, " Sao mặt đỏ quá vậy?"
Khải Tâm đảo mắt, ngập ngừng nói:
" Ừ không có gì đâu."
Tôi níu tay Khải Tâm lại, " Này Khải Tâm, cậu khó chịu trong người sao? Rốt cục là bị cái gì..."
" Ừm không, không có gì quan trọng đâu. Đừng để ý mà. Tôi không giấu cậu cái gì cả."
Tôi buông lõng hai vai, thì thầm trong miệng:
" Không tin."
Nhìn tôi cư xử như vậy, Khải Tâm cũng cuống quýt hết cả lên. Nó hết thở dài lại nắm lấy tay tôi, hồi lâu thì mới nhắm mắt mà khai thật.
" Ừ thật ra tôi phát hiện khi mà hôn cậu thì tôi khó chịu trong người lắm. Cậu có hiểu không? Cái cảm giác muốn...muốn giải tỏa ấy?"
Tôi nâng mắt, ngây ngốc nhìn chân chó.
" Giải tỏa cái gì?"
Khải Tâm mặt dần chuyển sang trắng bệch, hít lấy một hơi:
" Rốt cục cậu học sinh học để làm gì thế, haiz... Cái đó gọi là nhu cầu sinh lý của con trai đó. Khi mà khó chịu trong người, ở... dưới bụng, thì mình cần phải giải tỏa nó, hiểu không? Một là...người khác giúp...Hai là mình tự làm."
Tôi cũng không biết khi nói ra những lời như vậy, Khải Tâm có ngượng không nhỉ? Nhưng tôi nghe xong thì thật sự rất cứng họng, mặt mũi đỏ hết cả lên.
Hóa ra cái khó chịu mà Khải Tâm nói chính là...Ừm chính là...
Tôi có không nhỉ?
" Được rồi, đừng để ý nó nữa. Ngủ trưa một chút đi."
Khải Tâm định trở về giường nằm thì tôi thình lình níu tay nó lại, nhón chân áp môi mình lên môi nó, lần nữa triền miên.
Nụ hôn lần này kéo dài lắm, lâu đến mức tôi đã dần cảm nhận được "sự khó chịu" mà Khải Tâm nói đến. Khi mà âm thanh bên tai đều phút chốc ngưng đọng, chỉ còn sót lại hơi thở nóng hực của hai đứa, tôi mới biết mình lấn sâu lắm rồi.
Khải Tâm đỡ lấy gáy tóc tôi, hôn dần xuống bên cằm, đồng thời ngón tay của nó đang trượt xuống đến lớp váy đen.
Xúc cảm non nớt chỉ cần một động chạm nhẹ cũng đã phản ứng dữ dội.
Tôi nghiêng đầu dứt khỏi nụ hôn, đầu óc rỗng tuếch không còn nghĩ được gì nữa. Khải Tâm lại như bị cuốn theo làn sóng khổng lồ ấy, một lúc một mạnh mẽ hơn.
" Ưm...đừng, khó chịu..."
Cái cảm giác vừa thống khoái vừa thống khổ đó như muốn giết chết tâm trí tôi.
Nó kéo dài đến khi Khải Tâm đột ngột dừng lại, một bàn tay siết chặt lại, giữ kín những thứ tinh túy ở bên trong lòng bàn tay. Tôi ngây người nhìn bên đùi mình sót lại những thứ đó, nỗi sợ hãi trong lòng tôi càng lớn hơn.
Vội vã ôm lấy bả vai Khải Tâm, tôi đã khóc nấc thành tiếng.
" Khải Tâm, Khải Tâm, chúng ta...chúng ta vừa...có phải chúng ta vừa làm việc sai trái không?"
Cả người tôi thu lại, run rẫy ở trong ngực Khải Tâm. Mặt khác, Khải Tâm với tay tìm khăn lau, lau sạch những thứ kia rồi mới trấn tĩnh tôi.
" Đừng sợ. Tôi chỉ giúp cậu giải tỏa thôi. Tôi xin lỗi, đáng lý tôi không nên như thế. Đừng sợ nữa, tôi sẽ không làm thế nữa. Đừng khóc..."
Khải Tâm vỗ nhẹ lên lưng tôi, liên tục bảo, đừng khóc, xin lỗi cậu, đừng khóc.
Khi đã lấy lại bình tĩnh, cũng đã ngừng khóc thì tôi nghe thấy một âm thanh khác đáng sợ hơn vang lên.
Tiếng gõ cửa liên hồi cùng với âm thanh đã tổn thương tôi bao nhiêu năm nay, không ngừng kêu lên ở trước cửa phòng.
Ánh đèn đường hắt xuống lưng và nửa khuôn mặt Khải Tâm khiến khung cảnh ấy như bị nhuộm lấy một màu sắc ảm đạm. Chiếc xe đạp thể thao siêu ngầu của nó đang dựng nghiêng một bên.
Tôi thoáng kinh ngạc sau khi nhìn thấy Khải Tâm, và chờ khi mọi người đều không còn xung quanh nữa tôi liền chạy nhanh đến chỗ nó, dồn lực vào hai mũi chân mà nhảy lên, ôm lấy cổ nó.
Cả ngày hôm nay Khải Tâm không đi học, tôi rất lo lắng, cũng rất nhớ.
Tôi sợ những lời mà mẹ tôi cùng chị Thư sẽ ảnh hưởng đến Khải Tâm, ảnh hưởng đến mối quan hệ của tôi.
Suýt nữa thì tôi nghĩ nó rời bỏ tôi mất rồi.
Khải Tâm cũng phối hợp ôm ngang người tôi, tựa cằm lên vai tôi mà nói:
" Đi bộ một mình không sợ à?"
Tôi thả tay ra, ngẩng mặt nhìn Khải Tâm.
" Cũng hơi sợ vì hôm nay trời tối quá. Hmm, cứ nghĩ ai kia sẽ không đến đón chứ."
Khải Tâm khẽ cười, kéo tay tôi đặt lên yên sau, nhướn nhướn lông mày, ý bảo ngồi lên nhanh nào.
Chúng tôi vi vu qua từng con đường nhỏ, lượn lờ cùng nhau đến từng hàng quán đêm nhộn nhịp rồi dừng lại trước một công viên.
Công viên này đối diện khu nhà tôi. Mỗi lần tôi có buồn phiền gì đều trốn ra đây ngồi hít thở không khí trong lành, xem người qua người lại cho thêm vui đời.
Buổi tối công viên sử dụng nhiều đèn hơn, chỗ chúng tôi ngồi thì nhiều ánh sáng lắm nhưng lại ít người. Còn phía bên kia, xa một tí thì có cả đống cặp đôi ngồi tựa vai nhau, nắm tay nắm chân, ừm...
Tôi quay đầu lại nhìn Khải Tâm, thấy nó chìa bàn tay ra đưa cho tôi vài ngôi sao giấy đủ màu. Nhìn chúng, tôi buồn cười.
" Cậu gấp đấy à?"
Khải Tâm gật đầu tự hào, " Phải, sáng nay tôi gấp chúng đó."
Nhắc đến buổi sáng, Khải Tâm dám nghỉ học không nói tôi một tiếng, bỏ rơi tôi một mình buồn hiu như thế kia. Còn mình thì ở nhà gấp ngôi sao, hay lắm rồi.
Tôi cẩn thận bỏ mấy ngôi sao lấp lánh đấy vào trong cặp học thêm rồi liếc mắt sang phía Khải Tâm:
" Sao sáng lại nghỉ vậy?"
Khải Tâm hơi mở to mắt giống như bị bất ngờ, hồi lâu chân mày nó tít tít lại, yết hầu thì lên xuống. Điệu bộ này chứng tỏ nó đang suy nghĩ cái gì đó để viện cớ đây này.
Tôi lườm, " Nói dối là coi chừng á."
Khải Tâm nhíu mày, sau đó bật cười, " Người ta còn chưa nói gì mà."
" Cảnh cáo thôi." Tôi bĩu môi.
" Ừm thì sáng nay ba mẹ có công việc, tôi phải ở nhà."
"...Ba mẹ có công việc thì liên quan gì?"
Khải Tâm vò vò tóc tôi đến rối tung, khóe môi nhếch nhẹ lên:
" Cậu chỉ cần biết như thế thôi. Tò mò quá là không tốt."
Tò mò sao? Biết như thế thôi?
Cậu có biết những lời này càng chứng tỏ là cậu nói dối tôi hay không? Trong lòng thoáng hụt hẫng, tôi hất nhẹ tay Khải Tâm ra, thở dài thườn thượt. Khải Tâm cũng không quấy nữa, kéo đầu tôi tựa lên vai nó.
Bàn tay nhịp nhịp trên vai tôi, giọng nói trầm ấm thoảng qua tai.
" Đừng lo, tôi không làm gì xấu sau lưng cậu đâu. Tôi thích cậu mà."
Tôi đảo mắt nhìn từng khóm hoa chẳng may bị bóng tối lấp đầy, nhưng chúng vẫn rực rỡ sắc màu giữa hoàn cảnh tồi tệ đó. Bỗng dưng tôi lại nghĩ đến bản thân mình.
Chẳng phải tôi tự nhận mình là đóa hoa sao? Một đóa hoa lại được sinh ra trong cái thế giới khốc liệt tàn nhẫn thế này...
Len những ngón tay của mình vào từng khe hở của Khải Tâm, tôi muốn cảm nhận hơi ấm của nó.
Nhắm hờ mắt, tôi mơ màng thì thầm:
" Khải Tâm, chúng ta đã được hai năm rồi, có nhớ không?"
Khải Tâm hơi cúi đầu, trả lời, " Nhớ chứ."
Tôi nghe thấy giọng hát của gió không còn gào rít lên từng khúc nữa, ngược lại nhẹ nhàng như một làn gió xuân buổi sớm.
" Khải Tâm, những lời bàn tán làm tôi rất khó chịu."
Khải Tâm hơi siết các khớp tay lại, " Bọn họ chỉ muốn cười nhạo chúng ta thôi."
" Tại sao lại thế?"
" Ừm...Vì chúng ta khác biệt?"
Tôi khẽ cười, càng dựa sát vào người Khải Tâm, thu lấy từng sợi hương thơm mỏng manh đó.
Những người xung quanh chúng tôi, trong suốt hai năm chúng tôi quen nhau, đã không ngừng thì thầm bàn tán.
Họ muốn chia cách chúng tôi bằng những lời kỳ lạ ấy.
Vì chúng tôi khác họ.
Tình cảm của chúng tôi, khác với họ.
Trong cơn mơ, tôi cảm nhận được luồng gió vừa sượt qua da mặt, khiến nơi đó khô hanh đến khó chịu. Hàng mi cũng nặng trĩu không muốn mở lên. Tôi còn thấy mình đang được bay, bay thật nhẹ, thật nhẹ theo từng nhịp điệu.
Một bước tiến, lại một bước tiến.
Đến khi hai hàng mi đã chịu hé mở, tôi mới phát hiện bản thân mình đang lơ lửng giữa không trung, tựa lên một vật thể rắn chắc vững chãi.
Tấm lưng của người đàn ông đó.
Nhúc nhích cái đầu, tôi nghiêng qua, kinh ngạc hỏi:
" Là ba ư?"
Hai cánh tay nâng đỡ cả thế giới ấy càng dùng lực hơn, giữ vững tôi trên lưng người đó.
" Ba đang đưa con về nhà đây. Con nghĩ là ai được hả?"
Lúc này tôi mới thật sự tỉnh ngủ, mắt đảo quanh tìm Khải Tâm.
Khi nãy rõ ràng tôi ngồi cùng Khải Tâm mà, sao bây giờ...lại là ba tôi nhỉ?
Trong đầu mơ mơ hồ hồ những suy nghĩ kỳ lạ, tôi lại vô thức ôm chặt lấy người ba hơn, tránh bị tụt xuống.
Ba cất từng bước thật chậm rãi, giống như tản bộ hơn.
" Ba...đón con khi nào vậy? Khi nãy con đang ừm...đang..."
" Tâm đã gọi cho ba, bằng điện thoại của con."
Khụ.
Cái tên nhóc này!!!
Tôi chau mày, nhưng rất nhanh liền mỉm cười. Như vậy là ba đã gặp Khải Tâm rồi? Hmm, không biết hai người đã nói những gì nhỉ? A, tại sao mình lại ngủ quên chứ?
Bây giờ mà hỏi thì đố mà ba trả lời thật!!
Trong lòng tiếc nguồi nguội, tôi mè nheo nói với ba:
" Hai người đã nói những gì thế? Hai người nói chuyện lâu không ạ?"
Ba tôi mặt không di chuyển, cứ nhìn thẳng về phía trước, giọng nói thì ồ ồ vì bị gió lấn át.
" Nhiều lắm, nhưng không nói cho Ý biết đâu."
"...Ba này!"
Tôi biết ngay mà, biết ngay mà!!!
Ba khẽ cười một tiếng, lắc đầu, " Chuyện đàn ông, con không nên biết."
" Hứ, ba bảo..." Tôi định phản lại nhưng mà khi nãy ba vừa nói gì?
Chuyện đàn ông? Mình không nên biết?
Có hai điều làm tôi vừa hạnh phúc mà cũng buồn cười.
Hạnh phúc vì ba đã xem tôi như một đứa con gái, có thể.
Buồn cười vì ba bảo Khải Tâm giống đàn ông rồi á? Haha, nó còn chưa phát triển xong mà!!
Tựa nửa mặt lên vai ba, tôi vu vơ hát vài câu hát chẳng liên quan gì đến cuộc đời, thế mà ba cũng khen tôi hát hay.
" Tâm nói chuyện rất lễ phép, thái độ cũng rất ổn. Thằng bé lo cho con lắm, khi ba đến thì thấy nó đang chỉnh lại áo khoác đắp lên người con, còn cẩn thận tránh làm con thức giấc nữa..."
Giọng hát của tôi ngày càng nhỏ, nhỏ dần rồi im bặt.
Theo như lời ba kể, tôi có thể vẽ ra khung cảnh ấy, và rồi mũi tôi lại cay xé, mắt tôi lại nóng rát.
Trước đây tôi luôn muốn hét vào mặt những người phản đối tôi quen Khải Tâm, nhưng bây giờ thì tôi không cần nữa, không cần làm điều ngu ngốc đó nữa.
Tôi quen Khải Tâm không phải là một việc sai lầm!
Chẳng bao lâu, nhà tôi lại quây quần đón một năm mới vừa đến.
Trong nhà trưng ra một chậu mai thật to, ngoài vườn thì có thêm hai chậu tắc nữa. Nhà tôi đúng là không khá giả nhưng khi đón Tết thì chắc chắn phải linh đình như mở hội rồi.
Sau đêm giao thừa thức cùng ba đến tận khuya, sáng mùng một tôi đã dậy rất trễ. Nhà tôi không có nhiều bà con, cho nên ngày Tết rất ít khi đi chúc mừng này kia.
Khi thay đồ xong xuôi, tôi xuống dưới nhà liền phát hiện trong bếp chỉ có mỗi ba loay hoay làm đồ ăn sáng thôi. Ngoài ra chẳng thấy bóng dáng của mẹ với chị Thư đâu cả.
Dụi dụi mắt, tôi đi vào trong hỏi ba:
" Mẹ với chị đâu rồi ạ?"
Ba tôi mang ra hai dĩa thức ăn, cười cười đáp:
" Mẹ với chị con đi chùa với bạn mẹ rồi. Đi đến ba ngày ấy."
" Ba ngày á?" Tôi thoáng sửng sốt, sau liền mỉm cười.
Ba tôi múc một miếng đồ ăn cho vào miệng rồi nhìn tôi, " Gì mà vui vậy hả?"
Tôi thu lại nụ cười trên môi, lắc lắc đầu phủ nhận:
" Không có gì ạ. Ăn sáng thôi."
Ba tôi cũng điềm tĩnh dùng tiếp bữa sáng, hồi sau liền lên tiếng, đánh bay cả bữa sáng ngon lành của tôi.
" Đừng mơ mà đi chơi với món quà của con nhé. Mùng một với mùng hai phải ở nhà thưởng thức tài nấu ăn của ba."
Baaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!
Đúng như lời ba tôi cảnh cáo, hai ngày đầu của mùa Tết tôi đã phải ở suốt trong nhà để thưởng thức hương vị ngày Tết của ba làm. Ba tôi nấu ăn không tệ cho lắm, ngược lại rất vừa miệng.
Người đàn ông này còn tài năng nào chưa khoe không thế?!!
Tôi ngồi nếm thử món mới mà ba làm, vừa lén lút nhìn tấm lưng rộng mà đáng yêu trong bếp kia. Hai chân đá nhau dưới gầm bàn, tôi vui vẻ vừa múc thức ăn vừa xem Táo.
Thật sự thì tôi thích xem Táo lắm, coi lại vẫn cười như lần đầu ấy. Trong chuyên mục Táo về trời có nói đến nhiều việc trong năm lắm, toàn là việc hot không thôi.
Đang xem giữa chừng thì ba gọi tôi, " Ý, mau lên đây."
Tôi ngoái đầu nhìn ba đầy khó hiểu, buông muỗng xuống rồi chạy theo ba. Cả hai chúng tôi di chuyển lên lầu rồi dừng lại trước phòng ngủ của tôi.
Vẫn chưa hiểu ba định có "âm mưu" gì, tôi chậc lưỡi:
" Ba lại muốn làm gì đây? Bắt con ở nhà còn chưa đủ sao >.<?"
Ba nhìn tôi, cười gian hiểm rồi chậm rãi mở cửa phòng ngủ tôi ra. Nhìn theo ánh mắt của ba, tôi thấy được tủ quần áo của tôi đang được treo vài bộ đồ mới toanh.
Đứng nhìn ngây ngốc, tôi được ba kéo vào tận trong phòng, đứng trước những bộ quần áo mới toanh ấy.
Nhìn tôi lúc này thật si ngốc.
" Ba à..." Tôi ngập ngừng lên tiếng, nhưng thật ra cũng không biết nói gì cả.
Ba tôi ngược lại thản nhiên lấy ra một chiếc đầm màu đồng, thiết kế theo mẫu tiểu thư nhà giàu ấy, họa tiết trên áo cũng rất đơn giản mà bắt mắt.
" Thay đi con."
Tôi cầm lấy chiếc đầm, mũi sụt sịt thành tiếng.
Tôi được mặc những thứ này ở nhà? Tôi sẽ...được sao?
Thớ vải vừa mịn vừa mát lại thơm mùi xà phòng, tôi vô thức cúi thấp đầu hít một hơi, trái tim càng nhảy múa rộn rã.
Ba thấy tôi im lặng không nói gì càng thúc giục vui vẻ:
" Mau bận vào đi nào. Con cứ mặc thoải mái nhé, còn rất nhiều kiểu dáng cho con lựa chọn."
Rồi ba xoa tóc tôi, " Ngày Tết phải vui đúng chứ?"
Khi ba xoay người định rời khỏi phòng cho tôi thay đồ thì ba còn để lại một câu nói nữa. Nó khiến niềm vui của tôi thật trọn vẹn.
" Đúng rồi, ngày mai mời Khải Tâm đến nhà mình nhé. Ba sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa."
Sau đó thì ba đóng cửa lại.
Tôi ngẩn người nhìn vào gương, ướm thử chiếc đầm kia lên cơ thể rồi bật cười ngốc nghếch.
Trước đây tôi không bao giờ tin vào việc bản thân thì cười nhưng nước mắt lại rơi.
Bây giờ thì tôi đã hiểu cảm giác đó rồi.
Đó là khi hạnh phúc chạm đến đỉnh điểm.
Ngày hôm sau, Khải Tâm đến với một món quà nhỏ trên tay.
Khi tôi bước ra mở cửa, Khải Tâm đã nhìn tôi đến si ngốc mới thôi. Vì trước mặt nó khi đó là một cô gái bé nhỏ đáng yêu mà, làm sao lại không ngẩn người được chứ?
Tôi hơi nghiêng đầu làm vài sợi tóc dài rũ xuống, khóe miệng cong lên nhè nhẹ.
" Đến đúng giờ quá nhỉ?"
Tôi đang bận trên người một chiếc áo thun tay dài màu xanh ngọc kết hợp với chiếc váy đen trên gối. Khải Tâm chớp chớp mắt hai cái liền, sau đó ho khan một tiếng, mặt nó thoáng ửng đỏ.
Xùy, tôi còn chưa đỏ mặt, nó đỏ cái gì chứ?
Kéo tay Khải Tâm vào trong bàn ăn, tôi hý hửng nói với ba:
" Ba ơi, Khải Tâm đến rồi."
Khải Tâm lần thứ hai gặp ba tôi nên tinh thần còn hơi căng thẳng, nó hít sâu một hơi rồi chìa quà ra trước mặt ba:
" Dạ cháu chào chú. Cháu có món quà nhỏ dành cho chú ạ."
Ba tôi một tay cầm đôi đũa, khuôn mặt thập phần phúc hậu mỉm cười giễu Khải Tâm:
" Chú cũng có quà nữa sao? Ừm, thế Ý không có quà à?"
Khải Tâm bị hỏi ngược lại, nhất thời đảo mắt nhìn tôi. Hồi lâu chẳng biết nó nghĩ cái gì trong đầu lại chỉ ngón tay vào mình, tự hào khoe:
" Dạ,Ý có con rồi."
Phụt.
Tôi suýt thì phun hết ngụm nước trong miệng. Mắt lườm mắt nguýt, tôi thật muốn khâu kín cái miệng ngọt lịm kia thôi.
Ba chúng tôi quây quần bên bàn ăn, cùng nhau trò chuyện rôm rả mà quên cả thời gian. Tôi cứ nghĩ ba tôi sẽ điều tra về Khải Tâm cơ, nhưng hầu như ba đều gợi chuyện vui vẻ để chúng tôi hòa vào thôi.
Qua buổi trưa, ba bảo chúng tôi lên phòng chơi đi, ba ở dưới xem tivi được rồi.
Tôi dẫn Khải Tâm lên phòng, mặc dù đây chẳng phải lần đầu tiên nhưng mà...hai đứa vẫn hồi hộp chút chút. Khải Tâm đóng cửa lại, cẩn thận đi tới rồi nheo mắt nhìn tôi.
Tôi cũng không ngại mà tránh né ánh mắt săm soi của nó, còn tự tin vênh mặt:
" Sao nào? Xinh lắm đúng không?"
Khải Tâm cái mặt giả vờ nghiêm túc đánh giá, lợi dụng véo hai bên má tôi, lắc qua lắc lại rồi cười một tiếng:
" Ừ, xinh lắm!!!!!"
Tôi phải thêm nhiều dấu chấm than là vì Khải Tâm nói câu đấy rất lâu, kéo dài lê thê luôn.
Tôi bĩu môi, " Biết rồi, khen thừa quá."
Khải Tâm lại bất ngờ cúi xuống thơm nhẹ lên mũi tôi:
" Xinh quá, xinh quá, xinh quá!!!"
Tôi né một bên, xoay người tránh khỏi bàn tay hung thần của chân chó, bực bội quát lên:
" Đồ thần kinhhhhh!!"
Ấy thế mà Khải Tâm lại nhây đến mức áp tôi lên cả giường ngủ, cùng tôi đấu một trận gối ra trò, đến khi bao gối đều tụt ra cả mới chịu dừng lại. Đương nhiên sau đó thì Khải Tâm phải tự bọc lại bao gối thôi.
Tôi nằm xuống giường, hai tay chắp ngay ngắn trên bụng, mắt đăm đăm nhìn trần nhà. Khải Tâm cũng làm y hệt tôi. Hai đứa tựa đầu vào gần nhau một chút.
" Đồ ăn ba làm ngon không?"
" Ngon lắm."
" Ba thương tôi lắm đó!!!"
" Tâm cũng thương Ý lắm ấy!"
Nghiêng mặt qua, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sáng ngời đó, chợt nhận ra bên trong đang ẩn hiện lên một khuôn mặt đầy nữ tính cũng đang mỉm cười với tôi.
Gian phòng ngọt ngào phút chốc lặng thinh, không còn một âm thanh nào ngoài tiếng vi vu của gió lướt vào qua khe hở cửa sổ.
Rồi đôi mắt ấy ngày càng gần tôi hơn, như muốn xuyên thấu tôi vậy. Nhất thời nhắm mắt lại, tôi nghe được tiếng trái tim đang đập thình thịch căng thẳng, lại cảm nhận được một luồng khí ấm phả trên cánh mũi.
Chậm rãi và đầy vụng dại, chúng tôi lần nữa hòa quyện với nhau.
Khi hé mắt nhìn, tôi phát hiện ánh mắt của Khải Tâm đang dần mơ màng như lạc trên chín tầng mây vậy đó.
" Ý, có bao giờ...cậu thấy khó chịu sau khi hôn không?"
Khó chịu?
Tôi mở to mắt nhìn Khải Tâm, " Không có! Không khó chịu!!"
Khải Tâm giống như bị tôi làm cho hụt hẫng, nó hạ mi mắt, cười bất đắc dĩ:
" Ừm, biết rồi."
Nụ cười của Khải Tâm càng làm cho tôi khó chịu hơn nên tôi quyết hỏi cho ra nhẽ. Rốt cục khó chịu là như thế nào? Lẽ nào...Khải Tâm khó chịu khi hôn tôi?
Ngồi dậy, tôi mím nhẹ môi, mặt mũi méo xệch:
" Nè, có phải ý cậu là cậu khó chịu không? Cậu khó chịu khi hôn tôi à?"
Khải Tâm nghe tôi hỏi cùng với biểu cảm trên mặt, nó thình lình bật dậy, cười khổ:
" Không, không phải. Đồ ngốc, chịu khó học sinh học tí đi."
" Hả..."
Mặt tôi nghệch ra chẳng hiểu mô tê gì cả.
Khó chịu khi hôn với học môn sinh học thì liên quan gì nhau chứ? Hừ, Khải Tâm, cậu lại khinh bỉ tôi học dỡ sao?!!!
" Có gì cứ nói ra đi, tôi không dư thời gian đi học sinh học..."
Khải Tâm nhẹ lắc đầu, ấn tôi nằm xuống trở lại, " Đi ngủ trưa đi, ông trời con."
Sau đó nó vội vàng đi vào phòng tắm, làm cái gì bên trong ấy...rất lâu.
Tôi nằm nghịch nghịch gối ôm cỡ năm phút mà vẫn không thấy Khải Tâm rời khỏi phòng tắm. Trong lòng nảy sinh thắc mắc, tôi ngồi dậy đi đến định gõ cửa. Vừa mới giơ tay lên thì Khải Tâm đã mở toang cửa, khuôn mặt đỏ bừng nhìn tôi.
Đặc biệt khi thấy tôi đứng trước phòng tắm, mặt lại càng đỏ hơn.
???
Tôi nghiêng đầu, nheo mắt hỏi, " Sao mặt đỏ quá vậy?"
Khải Tâm đảo mắt, ngập ngừng nói:
" Ừ không có gì đâu."
Tôi níu tay Khải Tâm lại, " Này Khải Tâm, cậu khó chịu trong người sao? Rốt cục là bị cái gì..."
" Ừm không, không có gì quan trọng đâu. Đừng để ý mà. Tôi không giấu cậu cái gì cả."
Tôi buông lõng hai vai, thì thầm trong miệng:
" Không tin."
Nhìn tôi cư xử như vậy, Khải Tâm cũng cuống quýt hết cả lên. Nó hết thở dài lại nắm lấy tay tôi, hồi lâu thì mới nhắm mắt mà khai thật.
" Ừ thật ra tôi phát hiện khi mà hôn cậu thì tôi khó chịu trong người lắm. Cậu có hiểu không? Cái cảm giác muốn...muốn giải tỏa ấy?"
Tôi nâng mắt, ngây ngốc nhìn chân chó.
" Giải tỏa cái gì?"
Khải Tâm mặt dần chuyển sang trắng bệch, hít lấy một hơi:
" Rốt cục cậu học sinh học để làm gì thế, haiz... Cái đó gọi là nhu cầu sinh lý của con trai đó. Khi mà khó chịu trong người, ở... dưới bụng, thì mình cần phải giải tỏa nó, hiểu không? Một là...người khác giúp...Hai là mình tự làm."
Tôi cũng không biết khi nói ra những lời như vậy, Khải Tâm có ngượng không nhỉ? Nhưng tôi nghe xong thì thật sự rất cứng họng, mặt mũi đỏ hết cả lên.
Hóa ra cái khó chịu mà Khải Tâm nói chính là...Ừm chính là...
Tôi có không nhỉ?
" Được rồi, đừng để ý nó nữa. Ngủ trưa một chút đi."
Khải Tâm định trở về giường nằm thì tôi thình lình níu tay nó lại, nhón chân áp môi mình lên môi nó, lần nữa triền miên.
Nụ hôn lần này kéo dài lắm, lâu đến mức tôi đã dần cảm nhận được "sự khó chịu" mà Khải Tâm nói đến. Khi mà âm thanh bên tai đều phút chốc ngưng đọng, chỉ còn sót lại hơi thở nóng hực của hai đứa, tôi mới biết mình lấn sâu lắm rồi.
Khải Tâm đỡ lấy gáy tóc tôi, hôn dần xuống bên cằm, đồng thời ngón tay của nó đang trượt xuống đến lớp váy đen.
Xúc cảm non nớt chỉ cần một động chạm nhẹ cũng đã phản ứng dữ dội.
Tôi nghiêng đầu dứt khỏi nụ hôn, đầu óc rỗng tuếch không còn nghĩ được gì nữa. Khải Tâm lại như bị cuốn theo làn sóng khổng lồ ấy, một lúc một mạnh mẽ hơn.
" Ưm...đừng, khó chịu..."
Cái cảm giác vừa thống khoái vừa thống khổ đó như muốn giết chết tâm trí tôi.
Nó kéo dài đến khi Khải Tâm đột ngột dừng lại, một bàn tay siết chặt lại, giữ kín những thứ tinh túy ở bên trong lòng bàn tay. Tôi ngây người nhìn bên đùi mình sót lại những thứ đó, nỗi sợ hãi trong lòng tôi càng lớn hơn.
Vội vã ôm lấy bả vai Khải Tâm, tôi đã khóc nấc thành tiếng.
" Khải Tâm, Khải Tâm, chúng ta...chúng ta vừa...có phải chúng ta vừa làm việc sai trái không?"
Cả người tôi thu lại, run rẫy ở trong ngực Khải Tâm. Mặt khác, Khải Tâm với tay tìm khăn lau, lau sạch những thứ kia rồi mới trấn tĩnh tôi.
" Đừng sợ. Tôi chỉ giúp cậu giải tỏa thôi. Tôi xin lỗi, đáng lý tôi không nên như thế. Đừng sợ nữa, tôi sẽ không làm thế nữa. Đừng khóc..."
Khải Tâm vỗ nhẹ lên lưng tôi, liên tục bảo, đừng khóc, xin lỗi cậu, đừng khóc.
Khi đã lấy lại bình tĩnh, cũng đã ngừng khóc thì tôi nghe thấy một âm thanh khác đáng sợ hơn vang lên.
Tiếng gõ cửa liên hồi cùng với âm thanh đã tổn thương tôi bao nhiêu năm nay, không ngừng kêu lên ở trước cửa phòng.
Danh sách chương