Tết năm nay lạnh lắm, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Tết lạnh theo nghĩa đen vì thời tiết cứ mưa suốt, không mưa dai nhưng mưa rỉ rả, dứt rồi lại mưa, cho nên bầu trời luôn xám xịt, không khí thì ẩm ướt lạnh run.

Tết lạnh theo nghĩa bóng vì năm nay ba tôi không về ăn Tết cùng gia đình. Đêm giao thừa chỉ có ba mẹ con chúng tôi bên nồi bánh chưng mà thôi. Tuy rằng ngọn lửa kia đủ sưởi ấm đôi tay của tôi, nhưng trong lòng tôi thấy lạnh lắm.

Hôm ấy, tôi ngồi sát vào người mẹ, mái tóc vừa được chị Thư cắt ngắn lên một chút xõa xuống, khẽ đung đưa theo gió đêm.

" Mẹ ơi, ba bận công việc ạ?"

Mẹ tôi vừa khom người thổi vào đám lửa kia vừa mỉm cười gượng gạo, kèm theo cái xoa đầu dịu dàng.

" Ừm, ba con...bận lắm."

Tôi lại ngồi bó gối nhìn ánh lửa bập bùng không ngừng, đâu đó nhìn thấy được nụ cười tựa thiên sứ của ba. Tôi nhớ rõ trước đây ba thương tôi lắm, cưng chiều tôi lắm, lúc nào cũng chịu lắng nghe, cũng bênh vực tôi cả.

Hây, công việc của ba bận rộn như vậy, khi nào ba trở về, mình phải thật ngoan mới được!

Mới đó mà đã qua một cái Tết truyền thống, không khí náo nhiệt chỉ còn là dĩ vãng. Đường phố lần nữa ngập chìm trong sự lãng mạn vì sắp đến ngày Valentine rồi.

Đứng cạnh cây bàng, tôi lướt mắt tìm kiếm một hình dáng. Cứ nghĩ rằng khi Vu Tư đến đón tôi đi chơi thì sẽ chạy bằng xe đạp cơ, nào ngờ cậu ấy vẫn như mọi ngày tậu cả một chiếc xe hơi màu đen sang trọng chói mắt đến.

Mở cửa bước xuống, trên người Vu Tư vương đầy khí chất của một thiếu gia lắm tiền, gương mặt lạnh lùng đó nhanh chóng được thay bằng sự ấm áp từ nụ cười.

Nhìn thấy Vu Tư, tôi lập tức chạy đến, " Oa, hôm nay đi xe này hả?"

Tôi hơi nghiêng người nhìn lớp kính màu đen, không thấy gì bên trong cả. Vu Tư bảo dùng kính này sẽ thuận tiện cho nhiều thứ, thứ gì thì tôi không rõ lắm.

Vu Tư cầm theo một chiếc áo khoác mỏng, bắt tôi bận vào.

" Đi chơi về tối, sẽ lạnh lắm."

Tôi khoác áo xong liền ngồi lên xe. Quay đầu nhìn chú tài, tôi khẽ cười:

" Cháu chào chú."

Chú tài xế nhìn lên kính chiếu hậu, niềm nở mỉm cười với tôi, " Chào con."

Sau đó khoảng cách của tôi với chú tài xế bị ngăn cách bởi một tấm màn đen. Tôi chớp mắt nhìn Vu Tư vừa kéo tấm màn ấy xuống, đôi chân mày hơi nhíu lại.

" Cậu định làm trò gì?" Tôi nghi hoặc hỏi, lại vô thức lùi lùi lùi.

Vu Tư ngược lại rất bình tĩnh, chẳng nói ra mục đích chính của mình mà chỉ đem một hũ kẹo đủ màu sắc, đủ mùi vị chìa ra trước mặt tôi.

Kẹo ngon làm tôi quên đi mục đích đen tối nguy hiểm của Vu Tư, lại nhích nhích nhích đến, thò tay vào lấy ra một viên mà ăn.

" Thế nào? Ngon không?"

Tôi gật gù, đắm chìm trong hương vị kẹo ngọt. Kẹo mà Vu Tư mang đến lúc nào cũng ngon hết trơn, ăn là ghiền luôn ý.

Lại lấy thêm hai viên nữa, tôi vén tấm màn, nhướn người lên đưa cho chú tài:

" Chú ơi, ăn kẹo cùng cháu đi ạ."

Chú tài xế vừa định nổ máy xe thì bất giác quay lại nhìn tôi rồi nhìn đến Vu Tư. Tôi mỉm cười bảo, " Chú ăn đi, cậu ấy đưa cho chú đó."

Chú tài lần nữa cười hiền, nhận lấy kẹo từ tay tôi rồi bảo, " Cảm ơn hai đứa."

Con xe bắt đầu lăn bánh một cách êm ái. Tấm màn đen lại được hạ xuống.

Tôi dựa đầu vào vai Vu Tư, tay vẫn tiếp tục lấy kẹo bỏ vào miệng, ăn đến quên cả trời đất. Vươn lưỡi liếm môi, tôi còn cảm nhận được môi tôi ngọt lịm như mật ong rồi.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vu Tư vẫn đăm chiêu, tôi véo má cậu ấy sang một bên.

" Nhăn nhó cái gì thế?"

Vu Tư hạ tầm mắt, chẳng nói gì mà dùng ngón tay quệt ngang miệng tôi, lại đưa lên miệng cậu ấy, vươn lưỡi ra liếm một cái.

A, hành động gì vậy?!!!!!

Tôi chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn Vu Tư cười gian, " Không được bỏ phí đồ ăn."

Sao cơ? Còn có cả chuyện này ư?

Tôi vẫn còn ngây ngốc nhớ lại hành động kỳ lạ mà cũng quyến rũ khi nãy của Vu Tư, mặt không khỏi nóng lên. Cúi xuống, tôi xoa xoa mặt, lấy vội một viên kẹo cho vào miệng.

Vu Tư lần này giành lại hũ kẹo, " Ăn nhiều quá rồi." Sau đó thì hướng đến tôi, cúi xuống in lên môi tôi một cái.

Cũng may, tấm màn đen đã che hết những gì mà chú tài xế không nên thấy.

"...!!" Tôi nuốt vội viên kẹo mềm kia.

Vu Tư lại hôn xuống một lần nữa, " Đáng yêu hết phần người khác rồi."

Tôi đảo mắt, lại bất ngờ nhướn cổ hôn lên mũi Vu Tư, " Ngửi thấy mùi kẹo không?"

"...Lại làm trò con bò." Vu Tư véo mặt tôi rồi kéo tôi về vị trí cũ.

Hai đứa ở sau xe làm không biết bao nhiêu trò ngốc nghếch nữa, cuối cùng cũng đến nơi mà Vu Tư muốn.

Bước xuống xe, tôi ngước mắt nhìn khu thương mại cực kỳ cực kỳ hoành tráng. Không lẽ hôm nay chúng tôi hẹn hò ở đây sao? Vu Tư nói chuyện với chú tài xế xong liền đi đến chỗ tôi, đan mười ngón tay của chúng tôi lại với nhau, bước qua cánh cửa kính khổng lồ.

Vừa bước vào đây, tôi liền cảm nhận khí lạnh tỏa ra khắp người. Hai vai hơi rụt lại một chút, tôi chun chun mũi, suýt thì hắt xì.

Vu Tư lại kéo tôi áp sát vào người cậu ấy, hai chân thuần thục hướng đến cửa hàng quần áo dành cho nữ. Từng quầy từng quầy đủ kiểu quần áo dần hiện ra trước mắt làm tôi choáng váng.

" Vu Tư à, chỗ này...đắt lắm." Tôi níu tay cậu ấy, thì thầm, " Chúng ta không nên lãng phí."

Vu Tư giống như không thèm nghe tôi nói, cứ kéo tôi đi thẳng vào bên trong, bảo tôi tùy ý lựa chọn vài bộ.

Sau một hồi hạ quyết tâm, tôi cũng đi loanh quanh chọn lựa quần áo, nhìn cái nào cũng đáng yêu hết, tôi chỉ có mong ước cái này là tủ quần áo của tôi thôi.

>~<

Lật qua lật lại, tôi lựa được một cái váy màu trắng, thêm một chiếc đầm hoa văn nhẹ nhàng, thêm một cái nữa... Lựa một lúc, tôi ngẫm nghĩ nên chỉ chọn một cái thôi.

Vu Tư đứng bên cạnh thường xuyên quan sát tôi, sau đó không nói gì liền cầm cả ba bộ ra quầy tính tiền. So với dáng dấp phát triển mạnh của cậu ấy thì những chị bán hàng kia nhìn không chớp mắt luôn.

Hiện tại Vu Tư cao gần một mét bảy rồi, còn tôi vẫn còn lăn tăn chưa tới mét sáu.

" Tính hết giúp tôi." Vu Tư nói rồi chuẩn bị tính tiền.

Trong lúc chờ đợi, tôi đảo mắt nhìn sang những chỗ khác, vô tình bắt gặp một người quen. Nheo mắt nhìn kỹ hơn, tôi a một tiếng, định gọi tên thì người nọ lập tức đến trước mặt tôi.

" Định gọi MB à?" Ngọc Ẩn dùng đôi mắt lạnh lùng quyến rũ kia nhìn tôi, khóe môi còn vểnh lên cười cười.

Đúng thật là tôi định gọi MB, vì tôi chưa quen gọi tên thật của cậu ta. Nhưng dù sao cũng chưa bật thành tiếng, tôi phải phủ nhận thôi!

" Làm sao được? Tớ định gọi Ngọc Ẩn đó."

Ngọc Ẩn lại mỉm cười, nâng mắt nhìn Vu Tư đi tới. Không bày tỏ cảm xúc gì, cậu ta phán thẳng:

" Mua quà valentine sớm thế?"

Tôi nghe thấy, khuôn mặt đỏ bừng.

" Không có quyền mua nên ghen?" Vu Tư lạnh nhạt đáp lại.

Hai người họ cứ kình mắt nhau làm tôi cũng muốn rét run theo. Sau đó tôi đẩy tay Ngọc Ẩn, hỏi:

" Bách Tình không đi với cậu à?"

Ngọc Ẩn nhướn mi, " Sao nó phải đi với tôi? Bây giờ chắc đang bị con gái vây quanh đòi quà rồi."

" Hóa ra có người còn cô đơn hơn." Vu Tư cười lạnh.

Ngọc Ẩn chỉ nhẹ nhàng trao ánh mắt, không thèm trả lời. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi liền kéo tay cả hai người cùng nhau đi tham quan tiếp. Còn nhiều quầy hàng đáng yêu hơn cả quầy này luôn.

Ba chúng tôi dạo một vòng lớn, cuối cùng cũng dừng lại trước một cửa hàng phụ kiện. Tôi nhìn từng phụ kiện dễ thương kia, hai mắt nổ trái tim. Buông tay Vu Tư với Ngọc Ẩn ra, tôi chạy tít vào trong, nhìn ngắm.

Nhìn đông nhìn tây một hồi, tôi thình lình nghe được một giọng nói đầy ai oán phát ra phía bên ngoài. Xoay lưng định xem có chuyện gì thì cả cơ thể bất ngờ bị một thứ mềm mềm, êm êm, ấm ấm ôm lấy.

"..." Cái gì vậy? Con chó cỡ lớn sao? Oa, đã thế.

Tôi ngốc lăng nhìn một thân màu trắng ôm tôi, ôm ôm ôm một lúc mới chịu bỏ ra. Ngẩng đầu nhìn, tôi phát hiện kia không phải con chó cỡ lớn, chỉ là tên hư hỏng chuyên gia bị gái bao vây thôi.

" Tôi cô đơn như thế nào mà cậu ở đây đi cùng với hai thằng kia?" Bách Tình lại ghen tuông vớ vẩn.

Tôi đảo mắt nhìn cậu ta, lại cầm ngay một cái băng đô, cài lên tóc, " Ù uôi, xinh thế chứ!!"

Bách Tình hơi nhướn mi, quay lại soi gương, nhìn băng đô có cái nơ màu hồng chấm bi, mặt mũi đen lại một cục. Cởi nó xuống, cậu ta kéo tay tôi, véo một cái thật mạnh.

" Nghịch vãi, nhưng tôi lại không thể làm gì cậu."

" Cậu không đi với gái sao? Nghe Ẩn bảo là cậu bị gái vây đòi quà."

Bách Tình đang mải mê chọn lựa thì nhíu mày, " Thằng đấy ba láp ba xàm rồi. Tôi đang theo đuổi cậu mà, con gái chẳng là cây đinh gì."

Tôi nghi hoặc nói lại, " Tôi...cũng là con gái mà!" Lần này tôi hơi mạnh miệng.

Bách Tình dừng tay, xoay qua nhìn tôi, nhìn đến chăm chú rồi khẽ cười mê tình.

" Được rồi, cậu chính là con gái, đứa con gái đặc biệt nhất mà tôi từng gặp. Không thể không thích, không thể buông tha!"

Sau đó kéo tay tôi ra phía ngoài, đem luôn mấy cái phụ kiện đáng yêu kia. Ngọc Ẩn với Vu Tư bên ngoài này giống như bị hơi lạnh đóng băng, mặt ai cũng cứng đờ, không cảm xúc.

" Cái này đẹp này, cậu đeo luôn đi." Bách Tình cài lên tóc tôi cái băng đô chim cánh cụt.

Vu Tư kỳ lạ là cũng không nổi giận, bình thản đem băng đô cánh cụt tháo xuống, thay thế bằng cái thiên thần. Bách Tình nhìn thấy cái thiên thần kia, mặt mũi liền kinh ngạc.

" Ôi, khi nãy tôi không thấy cái này! Ay, cái này cũng xinh đấy, nhưng đeo cái này đi."

Bách Tình định tháo thiên thần xuống, cài cánh cụt lên thì bị tôi ngăn cản. Hai con người này xoay tôi như chong chóng, muốn hoa cả mắt.

Đến trước mặt Ngọc Ẩn, tôi hỏi, " Ngọc Ẩn, cậu nhìn xem, cái nào ok hơn? Tớ tin gu thẩm mỹ của cậu."

Ngọc Ẩn khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lại chăm chú nhìn tôi, một lúc thì cong khóe môi, đáp:

" Nếu cậu muốn thế giới hòa bình thì nên chọn cả hai."

Tôi như được khai sáng, mặt mũi liền cười toe toét, quay lại nhìn Vu Tư với Bách Tình, " Tớ lấy cả hai~ Mau tính tiền đi."

Không cần bàn, hai người kia chỉ có thể im lặng đem mỗi cái băng đô đi tính tiền thôi. Sau lần đó, tôi liền đi ngay bên cạnh Ngọc Ẩn, nhờ cậu ấy lựa chọn đồ giúp tôi.

Bỗng dưng lại thấy Ngọc Ẩn có gu thẩm mỹ thật cao nha!

" Ngọc Ẩn, cái này thế nào?"

" Ngọc Ẩn, cái này sáng quá không?"

" Ngọc Ẩn..."

Cả quãng thời gian đó, tôi chỉ toàn gọi Ngọc Ẩn mà quên mất ai mới là...người yêu của mình.

Đến khi Bách Tình nhịn không được mà đi lên, kéo tay tôi:

" Chậc, cậu là đang hẹn hò với thằng nguy hiểm kia à? Bọn tôi cậu giục rồi sao?"

Bọn tôi?

Tôi chớp chớp mắt, sực nhớ ra một việc thật nghiêm trọng liền buông con heo màu hồng trên tay xuống, chạy lại chỗ Vu Tư. Chẳng hiểu sao tôi lại đứng sát rạt vào ngực Vu Tư, tay còn nắm lấy tay cậu ấy, ngước mắt lên, mè nheo:

" Vu Tư, xin lỗi~."

Vu Tư cũng thực bình tĩnh nhìn tôi, sau đó thì nhẹ ấn đầu tôi lên ngực cậu ta, đắc thắng mà bảo:

" Tôi vẫn thắng nhé."

Khi quay đầu lại nhìn, tôi chỉ thấy một Bách Tình đang tức đến thổ huyết và một Ngọc Ẩn vẫn chỉ dùng nụ cười che lấp đi suy nghĩ thật sự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện