Edit: Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Ngày hôm sau Đông Phương Tú còn chưa trở về, Vu Hoan ngồi không yên, hấp tấp đuổi đến Đông Phương gia, lại bị báo rằng Đông Phương Tú căn bản không có về Đông Phương gia.



Vu Hoan trợn tròn mắt.



Đông Phương Minh cũng trợn tròn mắt.



"Vu Hoan cô nương, sao lại không thấy Tú Nhi nữa?" Đông Phương Minh vừa lên liền chất vấn.



Tâm trạng của Vu Hoan đang bực bội càng thêm bực, ngữ khí đương nhiên cũng tốt đến không chạy đi đâu được: "Làm sao ta biết."



"Ta giao con bé vào tay ngươi, hiện giờ không thấy, ngươi lại ngay cả nguyên nhân cũng không biết?" Đông Phương Minh rất quan tâm đến Đông Phương Tú, bây giờ lại không thấy Đông Phương Tú đâu, lòng nóng như lửa đốt lại đan xen lửa giận quát lên.



Hắn không nên tin tưởng Bách Lý Vu Hoan này mà.



"Gia chủ, đã tìm khắp thành, không có tung tích của tiểu thư." Quản gia từ bên ngoài chạy chậm tiến vào, vẻ mặt cũng nôn nóng.



Vu Hoan cau mày, trong Định Nam Thành không có hơi thở của Đông Phương Tú, không phải bị người ta dấu đi thì chính là bị người ta đưa ra khỏi Định Nam Thành.



"Gia chủ, Phong Lang đại nhân cầu kiến." Bên ngoài lại có người bẩm báo.



"Hắn đến làm gì?" Đông Phương Minh gầm lên một tiếng.



Người bẩm báo đổ mồi hôi lạnh liên tục, hắn làm gì biết người bên cạnh vực chủ, bây giờ đến làm gì!



Phong Lang cũng không chờ Đông Phương Minh đồng ý, trực tiếp mang theo vài người xông vào.



Tầm mắt hắn dạo qua một vòng trên người phía trước, cuối cùng dừng lại một người một góc, Vu Hoan đang ôm thú nhỏ tuyết trắng kia.



"Vu Hoan cô nương, vực chủ cho mời."



Vu Hoan nhẹ nhướng mày: "Không đi."



Mặc kệ Loan Minh bây giờ tìm mình làm cái gì, chắc chắn không phải nói chuyện gì tốt.



Phong Lang đối với câu trả lời của Vu Hoan như đã liệu trước, chỉ chắp tay, nói: "Vực chủ nói, nếu Vu Hoan cô nương không đi, Đông Phương cô nương sợ là không về được."



Vu Hoan nhíu mày, híp mắt: "Ngươi đang uy hiếp ta?"



"Không dám." Phong Lang nhớ kỹ ơn của Vu Hoan, chỉ là mệnh lệnh này là do vực chủ hạ, hắn cũng không còn con đường nào khác.



"Tú Nhi ở chỗ vực chủ sao?" Đông Phương Minh kích động, đôi mắt đỏ bừng, như muốn ăn thịt người đến nơi.



"Đông Phương gia chủ không cần lo lắng, chỉ là mời Đông Phương cô nương ôn chuyện." Phong Lang trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt của Đông Phương Minh lại trở nên cực kỳ khó coi.



"Có phải hắn điên rồi không!" Đột nhiên Đông Phương Minh mất khống chế, tiến lên nắm cổ áo Phong Lang: "Nếu hắn dám động vào Tú Nhi một chút nào, ta sẽ cho Phần Thiên Cung cùng vị kia chôn cùng!"



"Đông Phương gia chủ nhiều lo lắng." Thần sắc Phong Lang lạnh vài phần, không có đánh trả. tùy ý để Đông Phương Minh nắm hắn.



Vu Hoan cười lạnh một tiếng, đứng lên: "Loan Minh muốn tạo phản sao?"



"Vu Hoan cô nương, vấn đề này người vẫn nên tự mình đi hỏi vực chủ thì tốt hơn."



"Hắn cho rằng nói cho ta một cái tin tức, là có thể tùy ý ra lệnh cho ta sao? Phong Lang, ngươi cũng không phải lần đầu tiên quen biết ta, tính tình ta thế nào, ngươi hẳn phải hiểu rõ, chọc lông ta, những người các ngươi một đứa cũng chạy không thoát."



Phong Lang tâm tắc, hắn cũng không muốn mà!



Nhưng mà vực chủ căn bản không nghe lời hắn, hắn có cách!



"Vu Hoan cô nương... tại hạ cũng chỉ là truyền lời, người đừng làm khó dễ tại hạ!" Ngữ khí của Phong Lang mềm vài phần.



Đông Phương Minh buông Phong Lang ra, sắc mặt âm trầm nói: "Quản gia, chuẩn bị xe."



"Đông Phương gia chủ, Ngài không cần đi sẽ tốt hơn!" Phong Lang lên tiếng ngăn cản.



Đông Phương Minh làm gì nghe lọt lỗ tai nữa, đó là con gái của hắn, không phải con gái của người khác.



Phong Lang cũng chỉ nói vài câu cho có lệ, cũng không ngăn cản hành vi của Đông Phương Minh.



Vu Hoan âm trầm cười cười với Phong Lang, thân hình chợt lóe liền biến mất trước mặt hắn.



Phong Lang câm nín, thực lực của vị này hình như lại cao hơn không ít so với trước kia nhìn thấy rồi!



Vu Hoan rất quen thuộc với Phần Thiên Cung, rốt cuộc cũng là nơi trước kia nàng tới quấy rầy Loan Minh không ít, ngựa quen đường cũ vào Phần Thiên Cung.



"Loan Minh." Vu Hoan liếc mắt một cái liền nhìn thấy người ngồi ở ghế trên cao, khóe miệng gợi lên tia trào phúng cười cười: "Tìm ta làm gì? Nếu ngươi muốn ngươi tạo phản, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."



Loan Minh từ trên ghế cao bay xuống, khuôn mặt thiếu niên bị khói mù che kín, giọng nói của hắn ép rất thấp: "Ta biết ngươi biết dùng Ngưng Hồn Chi Thuật, giúp ta làm chuyện này, Đông Phương Tú sẽ hoàn hảo không tổn hao gì trả lại cho ngươi."



"Ngưng Hồn Chi Thuật..." Vu Hoan nỉ non một tiếng, đây là một loại cấm thuật ngưng tụ hồn phách.



Hồn phách bị phân táng, có tự nhiên cũng có nhân tạo, mặc kệ là loại nào, đó cũng là vận mệnh. Một lần ngưng hồn chính là vi phạm mệnh cách, vị phạm Thiên Đạo, sẽ bị trời phạt.



Vu Hoan đột nhiên cười khẽ: "Đó chính là cấm thuật, tùy tiện dùng loạn sẽ bị trời phạt, ngươi dựa vào cái gì sẽ cảm thấy ta vì Đông Phương Tú mà sử dụng loại cấm thuật này?"



"Ngươi sẽ." Loan Minh nói như đinh đóng cột: "Vị trí của Long Trủng chỉ có ta biết, ta không nói cho ngươi, ngươi mãi mãi cũng không biết Long Trủng ở đâu!"



"Ngươi thật sự muốn uy hiếp ta?" Vu Hoan híp mắt.



Loan Minh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt âm u nhìn mắt Vu Hoan.



Hai người đều trầm mặc.



Thời điểm Đông Phương Minh cùng Phong Lang đến, chính là thấy cảnh tượng này.



"Loan Minh, Tú Nhi ở đâu?" Đông Phương Minh hét lớn một tiếng đánh vỡ trầm mặc, hắn một bước xa vọt đến trước mặt Loan Minh, nắm tay trực tiếp đấm trên mặt Loan Minh.



Quỷ dị chính là, thế nhưng Loan Minh không né không tránh, tùy ý để nắm tay có linh lực đấm vào trên mặt mình.



"Đông Phương gia chủ, Ngài làm càn!" Phong Lang từ phía sau xông lên, ngăn Đông Phương Minh lại.



Đông Phương Minh bị chọc tức đến cười to: "Ta làm càn? Hôm nay hắn không giao Tú Nhi hoàn hảo không tổn hao gì ra đây, Đông Phương Minh ta làm phản đó thì thế nào!"



Vu Hoan không có hứng nhìn bọn họ cãi nhau, trực tiếp tiến lên chú định Đông Phương Minh tại chỗ: "Đông Phương Minh gia chủ, có thù oán gì thì chờ ta ta nói xong thì đến lượt ngươi."



Đông Phương Minh không thể động cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng đôi mắt tỏ vẻ hắn đang phẫn nộ.



Này mẹ nó là cái chiêu thức gì thế? Thế mà có thể đem người định trụ?



"Câu trả lời của ngươi." Loan Minh tùy ý lau vết máu ở khóe môi.



"Loan Minh, ta muốn ngươi hiểu rõ một chút, nguyên nhân mà Ngưng Hồn Chi Thuật bị liệt vào cấm thuật, đây là trái với Thiên Đạo. Chẳng những người thi triển cấm thuật sẽ bị trời phạt mà người được thi thuật cũng sẽ bị trời phạt." Tốc độ nói chuyện của Vu Hoan không nhanh, lại như hữu khí vô lực: "Huống hồ, lấy thực lực hiện tại của ta, thi triển Ngưng Hồn Chi Thuật, căn bản không có khả năng."



"Ta không cần ngươi thi triển Ngưng Hồn Chi Thuật, chỉ cần ngươi bên cạnh chỉ dẫn là được." Loan Minh có chút vội vàng.



Vu Hoan hơi hơi liếc mắt.



"Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng sau khi mọi chuyện hoàn thành ngươi phải nói nơi vào Long Trủng."



Loan Minh không hề nghĩ ngợi liền gật đầu: "Được, ta đồng ý với ngươi."



Vu Hoan hơi nheo mắt: "Đồ cần cho Ngưng Hồn Chi Thuật chắc ngươi đã chuẩn bị xong, không cần ta nói nhiều nữa, hy vọng ngươi tìm được người có năng lực chống đỡ đến khi toàn bộ Ngưng Hồn Chi Thuật hoàn thành."



Loan Minh gật đầu: "Đêm nay chính là trăng tròn."



Vu Hoan cười nhạo một tiếng, trăng tròn... điều này cũng không biết là ai truyền xuống nữa.



Ngưng Hồn Chi Thuật dựa vào sức mạnh của bản thân người thi thuật, không có quan hệ một cọng lông nào với sức mạnh của trời đất.



Vốn dĩ đây là vi phạm Thiên Đạo, còn muốn mượn sức mạnh của trời đất hỗ trợ, đó không phải là đầu óc có bệnh sao!



Loan Minh tựa hồ không hiểu Vu Hoan cười cái gì, nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, để Phong Lang đi theo sau Vu Hoan.



Cửa vào Long Trủng...



Đối với nàng quan trọng như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện