Edit: Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Nhưng ngoài ý muốn của Vu Hoan chính là những người đó ở thành bắc cũng không tìm được Đông Phương Minh.



Người của Đông Phương gia đều muốn lật tung Định Nam Thành lên trời rồi, nhưng mà bóng dáng của Đông Phương Minh cũng không thấy, giống như biến mất trong hư vô vậy.



Điện Vị Ương bên kia lại yên lặng lạ thường, không biết đang đánh chủ ý gì.



Đương nhiên, Vu Hoan không quan tâm chuyện đó.



Tư Hoàng không có chuyện gì liền sai sử Vu Hoan chạy chân, chuyện giải cổ, lại một chút tiến triển cũng không có.



"Tiểu Hoan Nhi, nàng nói thật với ta đi, nàng cùng tên Kiếm Linh kia có quan hệ gì?" Hôm nay, Vu Hoan ngồi ở trong viện phơi nắng, Tư Hoàng từ trong phòng Đông Phương Tú đi ra, nhìn quanh bốn phía, không thấy Dung Chiêu, liền cọ cọ đi lên.



"Quan hệ khế ước á!" Vu Hoan trả lời như lẽ đương nhiên.



Tư Hoàng lộ ra nụ cười không có ý tốt: "Tiểu Hoan Nhi, nàng có thể lừa được người khác, nhưng nàng không lừa được ta, nàng thích hắn có phải không!"



Trong lòng Vu Hoan nhảy dựng, ngoài miệng lại nói: "Nói bậy gì đó, ta không có khả năng thích bất cứ một người nào."



Dưới đáy mắt Tư Hoàng hiện lên ám quang, một giây sau khôi phục như cũ cười đến sáng lạn: "Tiểu Hoan Nhi, ta liền biết nàng thích ta, có muốn suy xét lại một chút không, gả cho ta đi. Tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài đó!"



Dung Chiêu đi ra, vừa đúng nghe thấy câu nói đó, hàn khí trên người chợt tăng thêm, lạnh lẽo trên mặt còn lạnh hơn ngày thường rất nhiều.



Vu Hoan cảm giác cổ hàn khí kia, có chút giật mình quay đầu nhìn lại, nhưng nơi đó căn bản không có một bóng người.



Vu Hoan quay đầu nhìn Tư Hoàng, Tư Hoàng nhún vai, cười khanh khách đứng dậy đi về phòng Đông Phương Tú.



Khoảnh khắc xoay người kia, tươi cười trên mặt Tư Hoàng liền thu lại.



Có lẽ có người cảm thấy những ngày trôi qua của Vu Hoan quá thoải mái, muốn để nàng không được thoải mái nữa.



Đông Phương Minh mất tích đến ngày hôm sau, có người đưa đến một cái hộp, bên trong cái hộp có phục sức bên người của Đông Phương Minh cùng một tờ giấy.



Trên tờ giấy chính xác chỉ ra, muốn Vu Hoan một mình mang theo Đông Phương Tú đi đến một tòa nhà ở thành bắc, nếu dám dẫn theo những người khác, mạng nhỏ của Đông Phương Minh sẽ khó giữ được.



Quản gia cầm tờ giấy đến hỏi ý kiến của Vu Hoan, Vu Hoan đang xách theo Thiên Khuyết Kiếm đuổi giết Tư Hoàng, nhìn hỗn độn đầy sân, quản gia thịt đau như cắt.



"Vu Hoan cô nương, Tư Hoàng công tử..." Quản gia cắn răng một cái, vọt đến giữa hai người.



Thiên Khuyết Kiếm khó khăn lắm mới dừng lại được trên đỉnh đầu quản gia, quản gia sợ tới mức chân đều mềm nhũng: "Vu Hoan cô nương..."



Vu Hoan ném Thiên Khuyết Kiếm ra: "Làm gì? Tìm chết cũng đừng chạy đến chỗ ta chứ!"



Tư Hoàng lăn đến bên cạnh Vu Hoam, ý cười lạnh nhạt lan tràn trong mắt: "Tiểu Hoan Nhi, nàng có phiền phức à? Nàng xin ta một chút đi, nói không chừng ta có tâm trạng tốt liền giúp nàng, Tiểu Hoan Nhi... đến đây đi, ta chuẩn bị xong rồi!"



"Cút!" Vu Hoan trừng mắt qua, Tư Hoàng cười cười, thật sự lăn về phòng Đông Phương Tú.



Quản gia ở một bên xem đến kinh hồn táng đảm, vị Tư Hoàng công tử kia, hắn thấy không phải vô hại như vậy.



Còn nhớ vài ngày trước có người không cẩn thận ở bên ngoài làm ồn, bị vị này trực tiếp đánh phế đi.



Báo thù?



Bớt giỡn, hiện tại gia chủ mất tích, hắn vội vàng tìm gia chủ, làm gì dám đi chọc kẻ không biết thực lực thế nào mà còn biến thái kia?



"Vu Hoan cô nương, đây là vừa rồi có người đưa đến." Quản gia đưa tờ giấy đến trước mặt Vu Hoan.



Vu Hoan không lấy, liếc quản gia một cái, trực tiếp hừ lạnh một cái.



"Đây là chuyện của Đông Phương gia các người, không có một xu liên quan gì đến ta."



"Nhưng mà... trên này ghi là Vu Hoan cô nương người đi mà? Người không đi... gia chủ của nhà bọn ta phải làm sao bây giờ?"



Vu Hoan cười lạnh, giọng nói lãnh đạm: "Hắn chỉ tên ta liền phải đi? Ta cũng có quyền lợi từ chối, hắn không có thứ uy hiếp ta, tại sao ta lại phải mạo hiểm vì các ngươi?"



Vu Hoan nói mấy câu làm quản gia không nói nên lời, chỉ có thể hậm hự rời đi.



Qua mấy canh giờ, lại có một hộp mới đưa đến, lần này bên trong không không phải là phục sức tùy thân nữa, mà là một ngón tay bị chặt đứt.



Nội dung của tờ giấy lại không thay đổi.



Vu Hoan vẫn không dao động như cũ, nàng có nguyên tắc của mình, cũng có điểm mấu chốt.



Mặc kệ ai bắt lấy Đông Phương Minh, đáng tiếc chính là, trên tay người nọ không có lợi thế có thể uy hiếp được nàng, đó chính là một bước cờ sai lầm.



Xem ra những người này chưa đủ hiểu biết nàng!



Quản gia lại lần nữa hậm hực quay về, nhưng lại mang Đông Phương Tú đi.



"Tiểu Hoan Nhi." Tư Hoàng đứng ở cửa nhìn những người đó đưa Đông Phương Tú đi, trong ánh mắt có cảm xúc mà Vu Hoan xem không hiểu: "Hy vọng trái tim nàng có thể mãi mãi lạnh lùng như vậy, mạnh mẽ cứng rắn như vậy. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể làm được chuyện mà nàng muốn."



Vu Hoan xa xa nhìn lại, không khỏi mở miệng châm chọc: "Ta làm như thế nào, không cần ngươi đến dạy."



Cuối cùng, nàng lại bỏ thêm một câu: "Ngươi dạy ta đã đủ nhiều, chuyện còn lại, không cần ngươi nhọc lòng."



Tư Hoàng vài bước đi đến trước mặt Vu Hoan, duỗi tay liền ôm Vu Hoan vào trong lòng: "Tiểu Hoan Nhi của nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, có thể gả chồng được rồi. Ta lúc nào cũng đã chuẩn bị, Tiểu Hoan Nhi đến chà đạp ta đi, ta bảo đảm không phản kháng."



"Tư Hoàng..." Vu Hoan phẫn nộ trừng Tư Hoàng, bàn tay tát lên mặt Tư Hoàng: "Ngươi không muốn mặt nữa đúng không!"



"Tại sao Tiểu Hoan Nhi lại nhẫn tâm như vậy." Tư Hoàng lui về sau một bước, ánh mắt lại dừng ở phía sau lưng Vu Hoan: "Tiểu Hoan Nhi, nếu nàng thay đổi chủ ý, thì lúc nào cũng có thể triệu hoán ta, vị trí phu nhân của Tư Hoàng ta vĩnh viễn rộng mở chờ nàng."



Tư Hoàng chớp mắt một cái với Vu Hoan, đầy mặt tà khí, thân hình trở nên có chút hư ảo.



"Tư Hoàng..." Vu Hoan muốn gọi Tư Hoàng lại, nhưng thân hình Tư Hoàng nhoáng lên liền biến mất.



"Ngươi để ý hắn như vậy?" Tiếng nói lạnh băng không có cảm xúc của Dung Chiêu từ phía sau vang lên.



Thân hình Vu Hoan hơi cứng lại, ánh mắt thay đổi vài lần, mới khôi phục bình tĩnh: "Hắn đối với ta mà nói, là khác biệt."



"Ta thì sao?" Dung Chiêu chuyển đến trước mặt Vu Hoan, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vu Hoan: "Ta đối với ngươi mà nói, chỉ là quan hệ khế ước thôi sao?"



Vu Hoan cong môi cười nhạt, ánh mắt có chút trào phúng: "Nếu không thì sao? Dung Chiêu, chúng ta chỉ là quan hệ khế ước mà thôi. Điểm này, không cần ta nhiều lời chứng minh chứ?"



"Đúng không?" Trong mắt Dung Chiêu lại hiện lên tia mê mang, hắn hiểu rõ, bọn họ chỉ là quan hệ khế ước, nhưng mà...



Vì sao khi hắn nhìn thấy Vu Hoan cùng Tư Hoàng ở bên nhau, trong lòng hắn lại khó chịu?



"Thứ ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi lấy về. Sau này không có việc gì... ngươi ở trong Thiên Khuyết Kiếm đợi đi!" Khi Vu Hoan nói những lời này, cảm giác trong tim mình đều co rút đau đớn.



Nàng phải dứt bỏ phần tình cảm này, phần tình cảm này không nên xuất hiện.



Dung Chiêu đột nhiên liền rét lạnh mặt, trên người còn có hơi thở làm người ta sợ hãi, nhìn chằm chằm ánh mắt Vu Hoan, thâm thúy mà ám trầm, hình như có mưa rền gió dữ đang ấp ủ trong đó.



"Được." Giọng nói của Dung Chiêu có chút khàn khàn.



Vu Hoan trầm mặc một lát, dứt khoát xoay người, tia trào phúng trên mặt tan đi, hiện lên một chút bi thương.



Tư Hoàng, ngươi xem, lòng của ta vẫn lạnh lẽo như cũ, mạnh mẽ cứng rắn như cũ.



Ngươi dạy ta, ta chưa hề quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện