Edit: Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Chờ thân thể của Đông Phương Tú ổn định lại, Vu Hoan mới chặt đứt khế ước của Đàn Phượng Minh và Đông Phương Tú.



Ly Hồn Thạch chặt đứt khế ước sẽ không làm bị thương đến bên nào, nếu là Đông Phương Tú tự động giải trừ khế ước với Đàn Phượng Minh, vì Đàn Phượng Minh cường hãn, Đông Phương Tú rất có khả năng sẽ bỏ mạng.



Chuyện Đàn Phượng Minh, người của Đông Phương gia cũng không biết, bản thân Đông Phương Tú cũng rất bài xích Đàn Phượng Minh, cho nên Vu Hoan rất nhẹ nhàng liền lấy được Đàn Phượng Minh.



"Vu Hoan, lần này cảm ơn ngươi..." Đông Phương Tú mặc một bộ váy dài màu xanh nước, mặt mày dịu dàng bình tĩnh, chỉ là trong mắt có nhàn nhạt ưu thương.



"Bọn họ là vì ta mà đến, ngươi không cần cảm ơn ta." Vu Hoan bình tĩnh, trong tay ôm thú nhỏ, có chút có chút không vuốt lông thú nhỏ.



Đông Phương Tú cười cười, không nói thêm cái gì. Nàng biết tính tình của Vu Hoan, nói nhiều ngược lại chọc nàng không vui vẻ.



Mà chuyện này cũng xác thật là bởi vì Vu Hoan mới xảy ra, cha nàng còn bởi vậy mà bị chém một ngón tay, nàng hẳn nên hận Vu Hoan mới đúng.



Nhưng mà không biết vì sao, nàng không hận được Vu Hoan.



Khi hai người còn đang im lặng, nha hoàn bên người Đông Phương Tú đột nhiên vội vàng chạy tới: "Tiểu thư, không xong rồi. Vực chủ đến đây, gia chủ tuyên bố muốn phế vực chủ, lúc này quản gia cùng người của Đông Phương gia tập trung bên ngoài rồi!"



Nha hoàn một hơi nói xong, khẩn trương lại thấp thỏm nhìn Đông Phương Tú.



Thân hình Đông Phương Tú cứng đờ chớp mắt một cái: "Hắn... tới làm gì?"



"Nghe quản gia nói, là vì một nữ nhân. Tiểu thư, Ngài đến khuyên gia chủ một chút đi, đối nghịch với vực chủ chả khác nào đối nghịch với toàn bộ Phần Thiên Vực đâu!"



Đông Phương Tú trầm mặc, ánh mắt hoảng hốt, không biết nghĩ đến cái gì.



Vu Hoan thả thú nhỏ xuống đất, liếc xéo Đông Phương Tú: "Đi thôi, ta bồi ngươi đi."



Đông Phương Tú kinh ngạc nhìn Vu Hoan: "Vu Hoan?" Có thể nghe được từ miệng nàng câu nói như thế, Đông Phương Tú thật sự giật mình.



Vu Hoan không thèm để ý nghịch nghịch tóc, ngữ khí nhẹ nhàng tự nhiên: "Coi như là bồi thường chuyện lần này."



Nàng không muốn nợ tình cảm của bất cứ người nào.



Đông Phương Tú cùng Vu Hoan đi đến, Loan Minh cùng Đông Phương Minh đã giương cung bạt kiếm, người hai bên giằng co, Vu Hoan cùng Đông Phương Tú xuất hiện, đánh vỡ không khí quỷ dị.



Người đầu tiên mà Đông Phương Tú nhìn, không phải Loan Minh, mà là người được thị nữ bên cạnh Loan Minh đỡ, bộ dáng như lá liễu trước gió, nhìn thấy mà thương Lâu Khinh Thiển.



Nữ nhân này...



Đông Phương Tú nhanh chóng thu lại thần sắc trong mắt, ngoan ngoãn đi đến bên người Đông Phương Minh: "Bái kiến vực chủ, cha."



Vu Hoan đỉnh đạc đứng bên cạnh, bộ dáng mắt cao hơn đỉnh đầu, muốn nàng chào hỏi... nằm mơ!



"Tú Nhi, sao con lại ra đây?" Đông Phương Minh quan tâm đỡ Đông Phương Tú: "Lấy cho tiểu thư một cái ghế mềm."



"Cha, con không sao, không cần phiền phức." Trong lòng Đông Phương Tú mềm mại một trận, đây là người nhà của nàng, là người quan tâm nàng nhất.



"Tiểu muội, muội bệnh nặng mới khỏi, đừng để mệt." Đông Phương nhị thiếu gia không nói hai lời, bảo người đem một cái ghế lại cho Đông Phương Tú.



"Nhị ca, thật sự không cần." Nhiều người như vậy, một mình nàng ngồi thì xem ra gì chứ?



"Này, cũng cho ta một cái nữa." Vu Hoan dịch dịch đến bên cạnh Đông Phương Tú, đúng lý hợp tình chỉ vào Đông Phương nhị thiếu gia.



Đông Phương nhị thiếu gia mặt đen như đít nồi, nhưng mà cũng sai người cho Vu Hoan một cái ghế dựa, ai bảo nha đầu này không thể trêu vào chứ!



Ở trước mặt tất cả mọi người đều đang đứng, thì có hai người ngồi, thật sự có chút quỷ dị.



Cả người Đông Phương Tú không được tự nhiên, tay nhỏ khẩn trương nhéo nhéo vạt áo, nhưng Vu Hoan ngồi bên cạnh lại là vẻ mặt nhẹ nhàng thích ý.



"Đông Phương Minh, ngươi muốn tạo phản sao?" Ánh mắt hung ác nham hiểm của Loan Minh nhìn lướt qua Đông Phương Tú, chỗ sâu trong mắt cực nhanh xẹt qua một tia ánh sáng ảm đạm.



"Tất cả mọi chuyện đều không phải là vực chủ ép Đông Phương Minh ta?" Đông Phương Minh hừ lạnh: "Con gái của ta sinh ra được ta nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều lớn lên, ngươi lại giẫm đạp con bé như vậy, người làm cha như ta đương nhiên phải thay con bé lấy lại công đạo."



"Nàng ta tự nguyện, hơn nữa ta cũng nói sẽ bồi thường cho Đông Phương gia ngươi!" Khí thế của Loan Minh yếu đi vài phần, rốt cuộc thì chuyện này Đông Phương Minh có lý.



"Hừ, tự nguyện, ai ngốc đến độ muốn đi chết như vậy? Ngươi còn không phải ỷ vào muội muội nhà bọn ta thích ngươi sao?" Đông Phương nhị thiếu gia trả lời lại một cách mỉa mai: "Mấy tháng trước, vực chủ ngươi làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy đào hôn, nhưng có nghĩ đến tình cảnh của muội muội ta không? Muội ấy làm thế nào đối diện với người trên đại lục? Làm sao đối diện với những lời đồn đãi vớ vẩn đó? Ngươi thân là một người nam nhân, lại đi nhục nhã một tiểu cô nương như vậy, đẩy muội ấy một lần rồi lại một lần vào đầu sóng ngọn gió, lần này lại ác hơn, lại muốn mạng của muội ấy."



Nói đến vế sau, cả người Đông Phương nhị thiếu gia đều kích động lên.



Muội muội của bọn họ, từ nhỏ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, để trong bàn tay còn sợ tan. Dùng, ăn, ở đều là những thứ tốt nhất, có bao giờ chịu qua ủy khuất như vậy chứ?



"Nhị ca, đừng nói nữa!" Đông Phương Tú đứng lên, kéo cánh tay Đông Phương nhị thiếu gia lại.



"Tiểu muội, muội đừng sợ, có nhị ca ở đây, ngay cả khi hắn là vực chủ cũng không dám bắt nạt muội đâu." Đông Phương nhị thiếu gia cho rằng Đông Phương Tú sợ hãi, nhanh chóng dịu dàng an ủi.



"Nhị ca, muội không sao." Đông Phương Tú lắc đầu: "Muội muốn tự mình nói với hắn..."



Đông Phương nhị thiếu gia nhìn Đông Phương Minh một cái, thấy Đông Phương Minh gật đầu: "Con muốn nói cái gì cứ việc nói, toàn bộ Đông Phương gia đều là hậu thuẫn của con."



Trong lòng Đông Phương Tú từng trận từng trận ấm áp, ổn định tinh thần, đi vài bước về phía Loan Minh.



Nàng nhìn chằm chằm Lâu Khinh Thiển một lát, nghiêng đầu giọng nói không cao không thấp: "Loan Minh, chuyện năm năm trước, ngươi còn nhớ rõ?"



Lời này vừa nói ra, Đông Phương Minh cùng Đông Phương nhị thiếu gia cùng đồng thời thay đổi sắc mặt.



Bọn họ rõ ràng đã phong ấn ký ức lại rồi, vì sao lúc này Tú Nhi lại đề cập đến?



Loan Minh gật đầu, chuyện đó hắn đương nhiên nhớ rõ, bởi vì có chuyện đó, hắn mới gặp được Khinh Thiển.



Trên mặt Lâu Khinh Thiển hiện lên tia hoảng loạn, ngoại trừ Vu Hoan nhìn nàng ta chằm chằm thì ai cũng không phát hiện.



"Năm năm trước, ta vì đi tặng quà sinh thần cho ngươi, bị người ta bắt đi, đoạn thời gian kia, ngươi có biết ta đã trải qua cái gì không? Ngươi có biết, là ai hại ta thành bộ dáng kia?"



Theo hai câu hỏi của Đông Phương Tú, sắc mặt Lâu Khinh Thiển trực tiếp trở nên trắng bệch.



Dư quang của Đông Phương Tú quét qua Lâu Khinh Thiển, tựa hồ như không chú ý đến sự khác thường của nàng ta.



Đông Phương nhị thiếu gia muốn ngăn Đông Phương Tú lại, lại bị Đông Phương Minh giữ chặt, hắn lắc lắc đầu.



"Ta bị người ta bỏ vào một cái hầm toàn là sâu, những con sâu đó ở trên người ta gặm cắn, chui vào trong thân thể ta, ở trong thân thể ta đẻ trứng." Giọng nói của Đông Phương Tú rất nhẹ, biểu tình bình tĩnh mà ôn hòa, tựa hồ như đang kể chuyện của người khác.



"Ta chịu thống khổ, chịu đựng qua vô số ban đêm, chỉ hy vọng một ngày ngươi sẽ đến cứu ta ra ngoài, cứu ta thoát khoải hầm ma quỷ quái kia."



"Nhưng mà không có, ta chỉ chờ được sự tra tấn tàn nhẫn. Những con sâu đó ở trong cơ thể ta chém giết, thân thể vỡ nát, nhưng mà những điều đó có tính là cái gì..."



______



Lời editor: Thật sự phục Má Linh, lại không chịu đặt một cái tên đàng hoàng cho Đông Phương nhị công tử, đánh năm chữ cái thật sự...😂😂😂 Tội nghiệp cho người qua đường Giáp🤣🤣🤣

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện