Eidt: Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Trời sáng ngời, Vu Hoan liền nghe thấy trong viện truyền đến tiếng vang rất lớn, cùng Dung Chiêu nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người đồng thời ra khỏi căn nhà.



Bán thú nhân ngồi xổm đưa lưng về phía bọn họ, đang cầm đao ở chém cái gì đó, nghe được động tĩnh phía sau, hắn ngừng lại, chuyển đầu rồng qua.



Vu Hoan lúc này mới thấy rõ đầu rồng kia, không giống với những con rồng khác, đầu của hắn như được đặt trong vỏ của đầu rồng, còn khuôn mặt vẫn là mặt của con người.



"Cứ đi về hướng đông, là có thể đi ra ngoài." Bán thú nhân nói một câu, lại tiếp tục làm công việc trong tay.



Vu Hoan gật đầu, lôi kéo Dung Chiêu nhanh chóng rời đi.



Sau khi Vu Hoan rời đi, bán thú nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, một lát lại gục đầu xuống.



Vu Hoan dựa theo lời bán thú nhân chỉ, vẫn luôn đi về hướng đông, quả nhiên đi đến cánh rừng quỷ dị kia.



"Ngươi có nhìn thấy thứ mà vừa rồi hắn chém không?"



Dung Chiêu 'ừ' một tiếng.



Vu Hoan nghiêng đầu nhìn hắn một cái, con ngươi đen như mực lại như điểm xuyết sao trời lộng lẫy, nàng chỉ nhìn thoáng qua, không nói gì.



Chắc là ánh mắt Vu Hoan có chút không đúng, Dung Chiêu bị nhìn đến có chút không được tự nhiên: "Long cốt chắc là được chôn cùng một chỗ, thứ ngươi muốn tìm, nói không chừng được đặt ở nơi đó."



Vu Hoan cong cong khóe miệng, quay đầu lại, nhìn phương xa.



Hắn thật là càng ngày càng hiểu biết mình.



"Nhưng chúng ta tìm không thấy nơi chôn long cốt." Cái chỗ này quá lớn.



Dung Chiêu không có nói tiếp, chỉ là quay đầu lại nhìn nơi đã đi qua, đương nhiên Vu Hoan cũng nghĩ đến, đi theo bán thú nhân kia, nhất định có thể tìm được nơi chôn long cốt.



Nhưng mà...



Bán thú nhân kia cũng không phải là người dễ nói chuyện, nếu bọn họ không bị phát hiện còn đỡ, bị phát hiện, nói không chừng lại đến thêm một người đuổi giết.



Vu Hoan suy tư, vẫn bất chấp nguy hiểm đi trở về, mai phục ở bên ngoài nhà tranh nhìn chằm chằm bán thú nhân kia.



Một ngày của hắn nếu không ở trong phòng thì chính là ở trong sân chém xương rồng.



Những xương rồng đó lớn nhỏ không đồng đều, hắn chém những cái xương rồng đó như chẻ củi, như đang phát tiết.



"Lỡ như hắn không đi, chúng ta đây không phải đợi không công rồi sao?" Vu Hoan dựa vào thân cây, có chút lo lắng nói: "Tu Trúc nói mười ngày sau phải đưa chúng ta ra ngoài, thời gian hiện tại đã qua một nửa."



Dung Chiêu an tĩnh đứng ở bên người Vu Hoan, nghe nàng nói lảm nhảm, sắc mặt bất biến giống như một tác phẩm điêu khắc.



Chờ hết cả một ngày, đến nửa đêm, bán thú nhân từ trong phòng ra ngoài, đi về phía tây.



Dung Chiêu đánh thức Vu Hoan, hai người tay chân nhẹ nhàng theo đi bán thú nhân.



Tây...



Đây là phương hướng mới ban đầu nàng đến đó!



Càng đi thì nghi hoặc trong lòng Vu Hoan càng lớn, chẳng lẽ bán thú nhân phát hiện bọn họ?



Con đường mà bán thú nhân đi không có hố to cũng không có những hàng rào đó, có lẽ là hắn cố ý vì bản thân chừa lại một con đường. Đi được một khoảng cách nhất định, Vu Hoan liền thấy được vách núi thẳng tắp kia, trên vách núi có ánh sáng rực rỡ.



Hắn đi một đường thẳng đến vách núi kia, suốt một quảng đường đi theo sau đến đây Vu Hoan có chút không dám theo nữa, ở đây chắc là địa bàn của những con Hắc Long kia...



Đến phía dưới vách núi, bán thú nhân ở trên vách đá sờ soạng vài cái, một cánh cửa đá liền xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn lắc mình đi vào, cửa đá lập tức liền khép lại.



Vu Hoan bước nhanh chạy tới, nhìn vách đá trụi lủi, nhíu mày thật chặt.



Bên trong vách núi này còn có cái gì?



Xa xa nhìn lại thì vách núi cũng không lớn, giống một cây cột vuông vức, nhưng đứng bên dưới nó, mới phát hiện này vách núi lớn đến có chút thái quá.



"Ngươi có nhìn thấy động tác vừa rồi của hắn không?" Vu Hoan thử sờ soạng trên vách đá, dưới tay phẳng phiu, căn bản không có chút cảm giác lồi lõm nào.



"Không có." Giọng nói lạnh nhạt của Dung Chiêu truyền đến từ phía sau, Vu Hoan dừng tay lại buông thỏng tay xuống.



"Vèo vèo vèo~~~" Trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng gió lạnh thấu xương.



Vu Hoan nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên tán cây có vài con Hắc Long đang lượn qua bay lại.



Ngay lúc nháy mắt Vu Hoan ngẩng đầu, một hắc ảnh bay xuống, vừa lúc dừng ở trước mặt nàng: "Cô nương, lại gặp mặt."



Hắc Mộc lúc này không giống như lần gặp mặt lần trước nữa mà hắn có một loại tà khí.



"Cô nương vậy mà có thể tự mình giải độc, ta rất tò mò, cô nương giải thế nào vậy?" Độc kia ngay cả bọn họ đều không thể giải.



Vu Hoan duỗi tay vuốt ve mái tóc dài của mình, kiêu ngạo cười: "Ngươi cầu xin ta đi, cầu xin ta rồi ta sẽ nói cho ngươi."



"Cô nương, tai họa đến nơi mà còn có thể nói một chuyện cười như vậy, tính cách cũng lạc quan thật đấy." Hắc Mộc cũng không hề tức giận.



Vu Hoan nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả: "Cuộc sống trên đời này, sao ta có thể tránh khỏi một vài người ngu ngốc tự nhận bọn họ có thể trở thành đối thủ của ta chứ."



"Cô nương tự tin như vậy sao?" Hắc Mộc nguy hiểm nheo mắt.



"Người không tự tin, uổng sống một đời."



Hai người cứ như vậy ở trung tâm, bốn phía lại bay xuống mấy người, vây quanh Vu Hoan cùng Dung Chiêu.



"Vậy để ta nhìn xem cô nương có bản lĩnh thế nào." Hắc Mộc giơ tay, những người vây quanh bọn họ lập tức ra tay.



Vu Hoan rút Thiên Khuyết Kiếm ra nghênh chiến, Dung Chiêu như không muốn đánh nhau, vẫn luôn né tránh, trên khuôn mặt nghiêm túc có chút không kiên nhẫn.



Thẳng đến khi Vu Hoan bị một người đánh bay, hắn mới ra tay.



Vu Hoan từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bùng đất trên người, ánh mắt lạnh băng như thiết, Linh Hồn Chi Lực truyền vào trong Thiên Khuyết Kiếm.



Kim quang chiếu sáng trời đất một phương như ban ngày.



Những người đó cảm nhận được hơi thở Thiên Khuyết Kiếm phát ra, đều có chút khó chịu, hành động chậm chạp không ít.



Vu Hoan vung trường kiếm lên lên, kim quang chia thành mấy đường bắn ra, đánh thẳng vào mặt những người đó.



Những người đó bị bức lui đến bên cạnh Hắc Mộc, sắc mặt Hắc Mộc có chút âm trầm: "Cô nương dùng Linh Hồn Chi Lực?"



"Ồ, ngươi cũng có chút kiến thức nha." Vu Hoan đặt Thiên Khuyết Kiếm trên vai, đứng một cách đầy bá khí.



Hắc Mộc cười cười: "Dù sao thì bọn ta cũng đã chết, cũng không sợ một mình cô nương ngươi."



Nói xong, Hắc Mộc đột nhiên nhảy dựng lên, trên người tản mát ra vầng sáng màu xanh da trời.



Sắc mặt Vu Hoan thay đổi, dùng Thiên Khuyết Kiếm nhanh chóng chém vài đường quầng sáng trước người mình, chờ quầng sáng hình thành, ánh sáng màu xanh bên kia đã đi hướng đến mình.



Ánh sáng màu xanh đụng vào quầng sáng màu vàng, hai ánh sáng cùng hợp nhất sau đó 'ầm' một tiến nổ tung.



Vu Hoan bị ảnh hưởng của dòng khí, trực tiếp bị đâm bay đến trên vách đá, bên tai có tiếng vang rất nhỏ, Vu Hoan nghiêng đầu liền nhìn thấy cửa đá từ từ mở ra.



Đôi mắt Vu Hoan sáng lên, mạnh mẽ thu hồi Dung Chiêu vào trong Thiên Khuyết Kiếm, lăn đến cánh cửa đá kia lập tức chui vào bên trong.



Chờ ánh sáng tan đi, trước mắt Hắc Mộc làm còn có thân ảnh của Vu Hoan nữa.



"Đại ca... Không thấy." Người khác kinh ngạc nhìn bốn phía.



Tuy rằng ở đây tán cây rậm rạp, nhưng mà vừa nhìn sẽ thấy rõ hết mọi nơi, căn bản không có nơi ẩn thân.



Hơn nữa Vu Hoan bay đến vách đá, nơi đó trơ trọi trống không, càng không có nơi có thể ẩn thân.



Hắc Mộc đi đến vách đá, duỗi tay sờ soạng trên vách đá, dùng sức ấn, cửa đá lại lần nữa xuất hiện.



Vẻ mặt của người khác đầy khiếp sợ, bọn họ chưa bao giờ biết ở đây còn có cửa đá.



"Đại ca... Đây là?"



Hắc Mộc liếc người nọ một cái, lạnh giọng hạ lệnh: "Đuổi theo."



Người còn lại run run, nối đuôi nhau mà tiến vào trong cửa đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện