Eidt: Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



"Đờ mờ!" Vu Hoan hét lớn một tiếng, thân hình bay về phía Hắc Long, Thiên Khuyết Kiếm nhanh chóng chém ra một đường kim quang.



Hắc Long bị kim quang đánh trúng, nghiêng nghiêng đầu, nhưng nó lại rất nhanh cắn xuống, một cổ điện lưu từ trên hạt châu tản ra, Hắc Long hét lớn một tiếng, hóa thành làn khói nhẹ, biến mất không thấy tung tích nữa.



Hắc Long ở trên bầu trời thấy vậy, lại thêm một con bay xuống, lần này nó không dùng miệng, mà là dùng móng vuốt.



Nhưng mà giống với con Hắc Long thứ nhất kia, vừa tiếp xúc với hạt châu, liền hóa thành làn khói nhẹ biến mất.



Vu Hoan thấy vậy, cũng không vội mà đi qua.



Hắc Mộc ở phía trên cũng đã nhìn thấy hạt châu màu đỏ kia, lúc trước Vu Hoan đã từng nói muốn tìm một viên hạt châu màu đỏ, lúc ấy hắn còn tưởng rằng nàng muốn tìm long tinh, hắn thử nàng, lại thấy nàng không có bất cứ hứng thú gì với long tinh.



Lúc này nhìn thấy viên hạt châu màu đỏ kia, hắn theo bản năng cảm thấy không thể để Vu Hoan có được nó.



Nhưng nó không nghĩ tới hạt châu lại lợi hại như vậy.



Kim Bát cùng Kim Nhất cũng phát hiện, đều có chút nghi hoặc, bọn họ chưa bao giờ biết ở đây còn có một viên hạt châu như vậy.



Hắc Mộc dùng cái đuôi quét Kim Bát cùng Kim Nhất ra, thân mình cong lên, liền lao xuống cái đình.



Vu Hoan vừa lúc đi đến ngoài đình, thân mình Hắc Mộc đều quấn quanh toàn bộ cái đình: "Đừng tới đây, nếu không ta liền hủy nó."



Vu Hoan: "..."



Kim Bát cùng Kim Nhất từ trên không trung rơi xuống, Kim Bát hóa thành hình người, Kim Nhất ngừng ở giữa không trung, Bạc Cừ còn đang chiến đấu với con Hắc Long khác.



"Ngươi có bản lĩnh thì ngươi hủy đi!" Vu Hoan khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Hắc Mộc.



Kết cục vừa rồi của hai con Hắc Long kia, nàng không tin Hắc Mộc không nhìn thấy.



Hắc Mộc trực tiếp buộc chặt thân rồng, đình bị đè ép đến thay đổi hình dạng, viên hạt châu kia hoàn toàn nhìn không thấy nữa.



"Đó là thứ gì?" Kim Bát đi đến bên người Vu Hoan, nhỏ giọng dò hỏi.



"Ngươi đoán đi." Vu Hoan cười tủm tỉm đáp lại một câu.



Kim Bát: "..." Nếu hắn biết, còn tới hỏi sao?



Hắc Mộc không tin Vu Hoan thật sự không quan tâm, lại lần nữa buộc chặt thân rồng, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.



Nhưng Vu Hoan như một vị lão thần nhìn nhìn khắp nơi, một chút thần sắc sốt ruột cũng không có.



Ánh mắt Hắc Mộc trầm xuống, hắn đột nhiên buông thân rồng ra, cúi đầu táp hạt châu kia.



Khi Vu Hoan cho rằng, Mắc Mộc cũng sẽ giống với hai con Hắc Long lúc nãy biến mất nhưng lại không có.



Hắc Mộc nuốt viên hạt châu kia xuống.



Vu Hoan: "..." Cuộc sống luôn có nhiều điều bất ngờ ngoài ý muốn như vậy đấy!



Hắc Mộc đắc ý nở nụ cười, sau đó hắn liền cảm giác được sức mạnh trong cơ thể của hắn càng ngày càng mãnh liệt.



Màu đen trên người hắn được luân phiên thay đổi từng màu một, cuối cùng dừng hình ảnh ở màu đỏ.



Đỏ như máu.



"Huyết Long... Như thế nào sẽ..." Kim Bát khó có thể tin nhìn Hắc Mộc.



Trong Long Tộc ngoại trừ Kim Long chính tôn, Hắc Long lấy làm hổ thẹn ra, còn có Huyết Long vì tà.



Loại rồng này là một Long Tộc mà tu vi đã bị nhập ma chướng. Nhưng điều đó gần như là truyền thuyết, từ trước đến nay chưa có ai từng thấy Huyết Long.



Vu Hoan nghe thấy hai chữ này cũng hơi hơi kinh ngạc.



Hạt châu kia vậy mà thế có thể khiến Hắc Mộc biến thành Huyết Long?



"Nhất định phải bắt lấy nó trước khi nó hoàn toàn biến thân, giết chết nó." Trong mắt Kim Bát tràn đầy tia kiên định.



Tuy bây giờ Hắc Mộc cơ bản là màu đỏ, nhưng mà màu sắc kia còn có chút không ổn định, tựa hồ còn có vài màu sắc khác nhảy lên.



Vu Hoan muốn lấy lại hạt châu, cũng chỉ có giết Hắc Mộc, cho nên nàng người thứ nhất vọt lên.



Đôi mắt rồng của Hắc Mộc, cũng là một màu đỏ như máu, nhìn không ra cảm xúc phẫn nộ hoặc cảm xúc khác, chỉ có máu tanh lạnh băng.



Lòng Vu Hoan trầm xuống, gọi Dung Chiêu ra ngoài, nàng có dự cảm, một mình nàng không đánh lại.



Sắc mặt Dung Chiêu rất khó coi, ra tới cũng không nói chuyện, trực tiếp ngưng tụ một thanh Thiên Khuyết Kiếm hư thể, thân ảnh màu tím nhoáng lên, chợt xuất hiện ở phía trên Hắc Mộc.



Hắc Mộc tựa như đã sớm có phát hiện, thân thể cao lớn ở trên không trung vặn vẹo vài cái, thoát khỏi Dung Chiêu.



Sắc mặt Dung Chiêu càng lạnh hơn, tay vừa động, hư thể của Thiên Khuyết Kiếm từ trong tay hắn bắn ra, ở trong không khí phân chia thành vô số hư thể, hình thành mưa kiếm.



Hắc Mộc quét đuôi qua, cong thân mình lao ra khỏi mưa kiếm, trong miệng phun ra một dòng khí màu máu.



Dòng khí mãnh liệt mà nhanh chóng, Dung Chiêu không kịp phòng ngự, tuy rằng tránh đi được một ít, nhưng là vẫn là bị dòng khí đụng vào, thân thể thoắt ẩn thoắt hiện lóe vài cái.



Cũng may Vu Hoan cùng Kim Bát, Kim Nhất ngay lúc này vọt đến hấp dẫn lực chú ý của Hắc Mộc.



Dung Chiêu nhanh chóng ổn định thân thể, sắc mặt có chút trắng bệch như cũ.



Cổ sức mạnh kia...



Hắc Mộc chỉ tấn công mù quáng, không đề phòng cũng không giống lúc trước buông lời hung ác nữa.



Có lẽ từ lúc hắn biến thân thành Huyết Long, hắn đã không còn là Hắc Mộc.



"Cẩn thận." Kim Bát đỡ Vu Hoan một chút, Vu Hoan gật đầu, nhìn về phía Dung Chiêu bên kia.



Thân hình Dung Chiêu có chút trong suốt, trong lòng Vu Hoan thất kinh, nhanh chóng bay lên trên Hắc Mộc, muốn vòng qua hắn.



Nhưng cái đuôi của Hắc Mộc đột nhiên chụp về phía Vu Hoan, trực tiếp quấn lấy nàng.



Ngực Vu Hoan khó chịu, một bụm máu tươi phun trên đuôi rồng.



Con ngươi Dung Chiêu hiện lên một sợi hàn quang, thân hình nhoáng lên liền đến bên cạnh Vu Hoan, giữ lại cánh tay của nàng, hư thể Thiên Khuyết Kiếm trong tay trực tiếp đâm vào cái đuôi của Hắc Mộc.



Hắc Mộc phát ra một tiếng rồng ngâm thống khổ, cái đuôi đột nhiên quét vài cái, Dung Chiêu vì bảo vệ Vu Hoan, bị cái đuôi đánh trúng.



Dung Chiêu ôm Vu Hoan, thối lui tới một nơi xa trên không trung, lại không đứng vững, hai người thẳng tắp ngã xuống phía dưới.



Vu Hoan bắt lấy cánh tay Dung Chiêu, dùng Thiên Khuyết Kiếm làm giảm xóc, không có trực tiếp ngã xuống đất.



Nội thương lúc trước bị cổ sức mạnh kia tạo thành cũng chưa khá lên, hiện tại càng chuyển biến xấu.



Nàng nhìn thoáng qua Dung Chiêu bị quăng ngã bên kia, lôi kéo cánh tay Dung Chiêu, nâng hắn dậy, nửa ôm hắn, vội vàng nói: "Ngươi có bị làm sao không?"



Thân thể Dung Chiêu thoắt ẩn thoắt hiện, sắc mặt trắng đến trong suốt.



Vu Hoan từ bên trong vòng bạc lấy ra mấy thứ thảo dược, nhét vào trong tay Dung Chiêu.



Thảo dược nháy mắt khô héo, nhưng trạng thái của Dung Chiêu không hề có một chút chuyển biến tốt đẹp nào.



Trong mắt Vu Hoan có một tia hoảng loạn.



"Dung Chiêu..." Giọng nói của Vu Hoan mang theo âm rung, sao hắn sẽ bị thương thành cái dạng này?



Trong con ngươi lạnh nhạt của Dung Chiêu chuyển động một tầng sắc màu ấm, miệng cong cong, nhưng cái gì cũng không có nói.



Lần trước ở điện Vị Ương bị thương còn chưa hoàn toàn hồi phục, những thảo dược đó đều không phải là cực phẩm gì, đối với hắn hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, hơn nữa cổ sức mạnh vừa rồi kia...



Hắn cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghĩ không ra đã từng gặp ở đâu.



"Ta không sao." Dung Chiêu nắm chặt bàn tay, nhưng tay hắn lại trực tiếp xuyên qua mu bàn tay của Vu Hoan.



Hai người đồng thời sửng sốt, trên khuôn mặt trắng như ngọc của Dung Chiêu hiện lên một tia mất tự nhiên, hắn nhanh chóng thu tay lùi về trong ống tay áo.



"Ngươi từ từ nghỉ ngơi đi." Vu Hoan lại lần nữa đưa một đống thảo dược vào trong lòng Dung Chiêu, trước khi Dung Chiêu lên tiếng, thu hồi hắn vào trong Thiên Khuyết Kiếm.



Vu Hoan lấy ra một cái bình sứ trong vòng bạc, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ. Mở nắp bình sứ ra, cắn răng một cái, nhắm mắt, bỏ đan dược ở trong bình sứ vào trong miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện