Edit: Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Thật đúng là ăn rồi?



Khóe miệng Vu Hoan giật giật, lệnh bài kia sờ lên xúc cảm không rồi, nhưng không có linh lực gì dao động mà?



"Chi chi?" Còn không?



Thú nhỏ chưa đã thèm.



Vu Hoan liếc nó một cái, sờ sờ lên người ba người còn lại nhưng mà trên người ba người này không có lệnh bài.



"Không có." Vu Hoan buông tay.



Thứ mà nó có thể nhìn trúng, chắc cũng không phải cải trắng, sao có thể cho mỗi người một cái chứ!



"Chi chi chi chi..." Thú nhỏ thất vọng cuối thấp đầu xuống.



"Đó là cái gì?" Vu Hoan ngồi xổm bên cạnh thi thể, thú nhỏ ngồi xổm trên thi thể, một người một thú cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ, tình cảnh thật quỷ dị.



Thú nhỏ đi một vòng trên thi thể: "Chi chi chi chi chi chi..."



Vu Hoan: "..." Nghe không hiểu! Đờ mờ!



Thôi đi, dù sao cũng không có tác dụng gì với nàng.



Vu Hoan bế thú nhỏ lên, oán giận bĩu môi lải nhải: "Thật không biết ngươi ăn thứ gì, lâu như vậy mà ta có thể không nuôi hỏng ngươi, ta cũng thật bội phục bản thân ta."



"Chi chi chi chi..." Thú nhỏ kháng nghị, từ trước đến nay nó chưa từng ăn no!



"Đừng quậy." Vu Hoan ấn thú nhỏ xuống, dư quang quét đến những người đang nằm trên đất: "Ngươi đạp người còn rất lợi hại, nháy mắt đã hạ gục. Nhưng còn chảy máu, sau này ngươi rèn luyện thêm, tranh thủ một lần có thể đạp chết một thành người."



Thú nhỏ lập tức héo, nó mới không đi đạp người, mệt mỏi quá!



Vu Hoan để thú nhỏ lên đầu vai của mình, đứng dậy ra khỏi phòng.



Bên ngoài căn phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến có chút quỷ dị.



Vu Hoan nhanh chóng đánh giá xung quanh, thân hình chợt lóe liền biến mất trong sân.



Người vẫn luôn nhìn chằm chằm trong sân đều kinh ngạc, tự nhiên biến mất không thấy?



"Tìm ta sao?" Giọng tiểu cô nương kiều mềm vang lên sau lưng bọn họ. Trong trong trẻo trẻo không hề có cảm xúc, nhưng lại phá lệ dễ nghe.



Vu Hoan không cho bọn họ có cơ hội quay đầu, Thiên Khuyết Kiếm vung lên, mấy người ẩn thân trên cây rớt xuống.



Trước sau chỉ mất có mấy giây.



"Ách... yếu vãi!"



"Chi chi chi chi chi!" Rõ ràng là ngươi không ra bài theo lẽ thường!



Nếu thật sự đánh nhau, thì làm sao dễ dàng giết những người này như vậy?



Giải quyết xong mấy người này Vu Hoan mới nghênh ngang rời khỏi sân nhỏ, đuổi theo linh khí dao động trên người của nam nhân áo choàng.



Nam nhân áo choàng cũng không đi xa, đi qua mấy cái hẻm nhỏ trong mấy con phố, trước mặt đứng một thiếu nữ, thiếu nữ lôi kéo hắn kích động nói gì đó.



Nhưng nam nhân áo choàng vẫn luôn trầm mặc, không có phản ứng gì.



"Thẩm ca ca, bọn họ sẽ không bỏ qua cho huynh." Thiếu nữ hai mắt đẫm lệ nói ra những lời này xoay người chạy vào hẻm nhỏ bên cạnh.



Vu Hoan chậm rãi từ trong bóng đêm đi ra: "Hắc hắc, ngươi gặp phiền phức sao? Ta có thể giúp ngươi nha!"



Nam nhân áo choàng nghe thấy giọng nói của Vu Hoan, cứng ngắc quay đầu, giọng nói khàn khàn: "Bọn họ đâu?"



"Chết hết rồi." Vu Hoan nhún nhún vai, cười dương dương tự đắc: "Chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ sống à? Không phải bọn họ tới giết ngươi sao?"



"Ngươi muốn cái gì?" Nha đầu này còn nguy hiểm hơn những gì hắn nghe được, hắn không nên có liên quan đến nàng.



Vu Hoan chu chu môi: "Đưa bảo bối trên người ngươi cho ta nhìn một chút đi!"



Vu Hoan không hề muốn thừa nhận nhưng thật sự nàng cũng không biết thứ đồ chơi đó là gì.



Dung Chiêu như vậy mà còn có thể cảm ứng dược chắc đã là cực hạn.



Nam nhân áo choàng giống như bị sét đánh, có người đúng lý hợp tình bảo người ta lấy bảo bối của người ta ra nhìn như vậy ư?



Cho dù ngươi có là vai ác cũng không thể tùy hứng vậy chứ!



"Trên người ta không có thứ ngươi muốn." Nam nhân áo choàng áp xuống cảm xúc trong lòng, nhàn nhạt nói.



"Này, ngươi là người như thế nào vậy?" Vu Hoan tiến lên, bắt lấy nam nhân áo choàng ép hắn đối mặt với mình: "Thứ kia ta cần dùng gấp, ta đã đồng ý giúp ngươi làm một chuyện, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"



Nếu không phải thấy trên người này có tà khí, nàng đã sớm cướp đi rồi.



Tính tình Vu Hoan có chút kỳ quái, hiện tại đã kỳ quái đến tình trạng này.



"Ta cũng cần dùng gấp." Nam nhân áo choàng đẩy Vu Hoan ra, trên người hắn ngoại trừ Ngưng Bích Kiếm thì còn có một quả Linh Đuốc.



Nếu nàng không phải đến vì Ngưng Bích Kiếm vậy thì đến vì quả Linh Đuốc.



Thứ này, ai hắn cũng không cho.



"Ngươi cần dùng gấp làm gì?" Vu Hoan nhíu mày, ngữ khí có chút vội vàng: "Thứ đó dao động linh khí lớn như vậy, ngoại trừ luyện chế đan dược, ngươi căn bản không có cách nào tiếp thu. Nếu luyện chế đan dược thì chắc chắn là đan dược cao phẩm, hiện tại trên đại lục ngươi có thể tìm một người luyện chế được đan dược cao phẩm sao?"



Nam nhân áo choàng càng thêm kinh ngạc, nàng không biết được đó là thứ gì nhưng có thể chính xác nói ra mục đích hắn dùng quả Linh Đuốc.



"Ngươi đưa đồ cho ta, ta nói rồi, ta có thể giúp ngươi." Vu Hoan hít sâu một hơi, nếu hắn còn không nghe nàng nữa thì nàng cũng chỉ có thể cướp.



"Ngươi có thể nhìn ra ta có gì khác biệt không?" Nam nhân áo choàng không trả lời Vu Hoan mà hỏi ngược lại một câu.



Vu Hoan nhíu mày, khác biệt?



"Tà khí tương đối nặng?"



Nam nhân áo choàng: "..." Tại sao nàng không có chút phản ứng nào vậy?



Tà khí tương đối nặng, đây là tượng trưng cho tà tu.



Theo hắn biết, mặc dù Bách Lý Vu Hoan là vai ác đại lục nhưng cho tới bây giờ chưa có ai từng nói nàng là tà tu.



Tà tu đại biểu bị cho tất cả mọi người trên đại lục sỉ nhục.



Mà vai ác, đó cũng là tương đối giống vậy. Mọi người có lẽ sẽ sợ hãi, sẽ căm hận, sẽ tức giận mắng chửi, nhưng không không có ảnh hưởng đến ích lợi của người ta thì nhiều người đều lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.



Nhưng tà tu thì không giống vậy, tà tu cho người ta ấn tượng là hút tu vi của người khác, làm loại chuyện không có luân lý đạo đức, bọn họ không biết khi nào sẽ chịu tai ương cho nên khi đối mặt với tà tu bọn càng dễ dàng bị chọc giận.



"Ta là tà tu." Bốn chữ này cực kỳ trầm trọng.



"Rồi sao?" Vẻ mặt Vu Hoan tự nhiên hỏi lại.



Rồi sao?



Hai chữ này như ma chú quanh quẩn bên tai hắn.



Đã từng có người trả lời hắn như vậy...



Nhưng người kia...



Nam nhân áo choàng cong cong khóe môi, đang muốn trả lời thì trong cuối hẻm nhỏ sáng lên, vô số bóng người chạy như bay đến.



"Ngươi cùng bọn họ là một đám." Giọng nói của nam nhân áo choàng chợt lạnh xuống, thân hình lui về sau.



"Không có liên quan đến ta." Vu Hoan tiến lên vài bước, ngữ điệu có chút khinh thường: "Nếu ta muốn giết một người, căn bản không cần những thủ đoạn đó."



Nam nhân áo choàng nhìn thoáng qua đám người càng ngày càng đến gần, quanh thân tản mát ra lệ khí khiến người ta sợ hãi.



Trong lòng Vu Hoan ẩn ẩn khó chịu, đây là sinh ra cộng hưởng ư?



Nam nhân áo choàng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên xoay người, nhảy vào trong bóng đêm.



Trong lòng Vu Hoan thất kinh, cưỡng chế áp xuống khó chịu trong lòng, đuổi theo hắn nhưng tốc độ của hắn rất nhanh hơn nữa hắn quen thuộc ở đây, rất nhanh đã ném được Vu Hoan.



Vu Hoan khó thở, muốn đuổi theo cổ linh khí kia, lại phát hiện linh khí kia cũng biến mất.



Ánh sáng phía sau càng ngày càng gần, âm thanh ồn ào cũng truyền đến, Vu Hoan ngừng lại, nàng muốn nhìn ai dám làm hư chuyện của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện