Edit: Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Vu Hoan mới vừa đi đến cửa đã nghe được tiếng rên trầm thấp ẩn chứa thống khổ.



Trong phòng, áo choàng màu đen trực tiếp bọc Thẩm Thiên Lị thành một nhúm, hoàn toàn nhìn không ra hình người.



"Thẩm ca ca..." Ôn Huyên chạy đến, tay chân luống cuống không biết đặt ở đâu, bất lực nhìn về phía Vu Hoan.



Vu Hoan chậm rãi đến gần, linh lực bao trùm đến.



Một lát sau Vu Hoan khẽ nhíu mày, tiến lên kéo mũ áo choàng của Thẩm Thiên Lị xuống.



Dùng sức kéo một lát nhưng áo choàng cũng không có chút xi nhê gì.



Vu Hoan câm nín, buông mũ áo choàng ra, sai bảo Ôn Huyên: "Lột cái thứ đồ chơi này trên người của hắn xuống."



"Này... Thẩm ca ca..." Ôn Huyên khó xử, sau khi Thẩm ca ca có tu vi, thì chưa từng cởi áo choàng này ra.



"Ngươi không muốn biết hắn bị gì à?"



Ôn Huyên khó xử, ánh mắt rối rắm nhìn Vu Hoan rồi nhìn Thẩm Thiên Lị.



"A..." Giọng kiềm nén thống khổ của Thẩm Thiên Lị vang lên.



Ôn Huyên cắn răng một cái, duỗi tay cởi áo choàng trên người Thẩm Thiên Lị xuống.



Khi tay nàng ta tới gần Thẩm Thiên Lị, thì một đôi tay tái nhợt đột nhiên nắm lấy tay nàng ta.



Lực đạo rất lớn làm Ôn Huyên đau đến phát ra âm thanh.



Thẩm Thiên Lị cầm chặt tay Ôn Huyên, sau khi nghe thấy âm thanh của nàng, hơi thả lỏng.



Nhưng cũng không buông ra.



"Thẩm ca ca..." Ôn Huyên chịu đựng đau đớn: "Là muội, Huyên Huyên."



Tay của Thẩm Thiên Lị bây giờ mới chậm rãi buông ra.



Ôn Huyên sờ sờ cánh tay, từ từ cởi áo choàng trên người Thẩm Thiên Lị.



Bên trong hắn mặc y phục màu xanh lam, khuôn mặt bởi vì thống khổ mà có chút vặn vẹo.



Nhưng mà nhìn ngũ quan thì cũng là một nam nhân tuấn lãng.



Sau khi Ôn Huyên cởi áo choàng rồi thối lui đến bên cạnh, khẩn trương lại lo lắng nhìn Thẩm Thiên Lị.



Vu Hoan nhíu mày nhìn Thẩm Thiên Lị, dao động này...



"Cô nương... rốt cuộc Thẩm ca ca bị làm sao vậy?"



Vu Hoan khoanh tay trước ngực, giãn hàng lông mày ra: "Không sao."



"Sao lại không sao, Thẩm ca ca đã như vậy." Ôn Huyên nôn nóng mở miệng.



Quả nhiên vẫn không nên tin nữ nhân này.



Sao nàng sẽ có lòng tốt được chứ?



"Đây là điều tất yếu khi khôi phục tu vi phải trải qua mà thôi." Vu Hoan ném xuống những lời này liền đi ra ngoài.



"Khôi phục tu vi..." Ôn Huyên ngây người, mắt trợn to: "Khôi phục tu vi?"



Thẩm ca ca đang khôi phục tu vi?



Sao lại như thế?



Tuy rằng nàng cũng đã từng nói qua, có thể làm Thẩm ca ca khôi phục tu vi. Nhưng mấy ngày này, nàng cũng chưa từng lộ mặt, chắc chắn không phải là do nàng.



Tại sao Thẩm ca ca đột nhiên khôi phục tu vi?



Vu Hoan cũng thắc mắc, tại sao Thẩm Thiên Lị lại đột nhiên khôi phục tu vi?



Là bởi vì do Ngưng Bích Kiếm sao?



Nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, Ngưng Bích Kiếm chỉ có năng lực đề phòng không có công hiệu khác.



"Tiểu Hoan Nhi muốn biết không?"



Vu Hoan hít sâu một hơi, duỗi tay bắt lấy Thiên Khuyết Kiếm chém tới.



Đờ mờ có dám đừng xuất quỷ nhập thần như vậy không? Bệnh tim sắp bị dọa chết rồi.



"Tiểu Hoan Nhi..." Tư Hoàng tức giận: "Tiểu Hoan Nhi không yêu ta một chút nào hết, chỉ biết bắt nạt ta."



Căn bản chưa từng yêu!



Vu Hoan chém thêm vài nhát nữa, mỗi lần đều rơi vào khoảng không, cuối cùng một lần được Tư Hoàng tiếp lấy.



Hắn nhẹ nhàng dùng sức, Thiên Khuyết Kiếm liền thoát khỏi tay nàng, bị hắn ném ra ngoài.



Tư Hoàng nhếch miệng, vô cùng đắc ý cười cười với Vu Hoan.



"Hừ." Vu Hoan hừ lạnh.



"Tiểu Hoan Nhi, đừng tức giận mà, tức giận sẽ già đi đó! Được rồi được rồi, cùng lắm thì ta nói với nàng nam nhân kia bị làm sao là được rồi..."



Vu Hoan quay đầu nhìn Tư Hoàng.



Tư Hoàng nhanh chóng cười lấy lòng, cười đến khuôn mặt đều muốn nở hoa.



"Hắn bị sao vậy?" Vu Hoan hỏi.



Tư Hoàng hắc hắc cười hai tiếng, lẻn đến trước mặt Vu Hoan, mộ tay ôm cổ nàng, ngữ khí nhẹ nhàng: "Hắn nha, nhập ma đó."



"Phụt!" Vu Hoan trừng hắn, trọng mắt chói lọi viết mấy chữ "ngươi lại chơi ta".



Trên thế giới này còn có một chủng tộc, Ma Tộc.



Cái chủng tộc này không hề đáng giận giống trong truyền thuyết, cái gì làm hại thế giới gì đó. Ngược lại, Ma Tộc là một chủng tộc rất bình thường.



Người Ma Tộc vô tâm vô tình, nhưng bọn họ cũng không giết hại.



Chỉ là cái gì cũng không quan tâm, bất kỳ thứ gì ở trong mắt bọn họ đều giống nhau.



Bọn họ được hình thành rất quỷ dị, mặc kệ là người hay là thú, đầu tiên đều phải trở thành tà tu, sau đó từ từ thay đổi tà tu thành ma tu.



Đoạn tuyệt đường lui xông ra ngoài.



Thẩm Thiên Lị, vừa lúc đều phù hợp. Đầu tiên là không thể tu luyện, sau đó trở thành tà tu, hiện giờ lại phế đi tu vi.



Tuy rằng không biết phương pháp cụ thể để trở thành ma tu thế nào nhưng là cái hình thức này không sai.



"Ta có thể biến thành ma tu không?" Vu Hoan không đầu không đuôi hỏi một câu.



Hình như nàng không phải tà tu...



"Đừng nói bậy." Sắc mặt Tư Hoàng nghiêm túc: "Ta không để nàng xảy ra chuyện gì."



Vu Hoan cười nhạt: "Chỉ đùa một chút thôi mà."



Tà ma, vĩnh viễn làm con người sợ hãi.



Mặc dù Ma Tộc không đáng sợ, nhưng bởi vì nó dính vào chữ 'ma' thì nó đã trở nên đáng sợ.



Tư Hoàng lập tức vui vẻ ra mặt: "Tiểu Hoan Nhi, thành ma khó gặp lắm, nàng muốn đi xem không?"



Vu Hoan bĩu môi: "Ta không biến thái như ngươi."



Tư Hoàng không phục: "Ta biến thái chỗ nào? Ta nói cho nàng nghe nè, quá trình thành ma rất gian khổ, nếu có sai lầm một chút nào, liền sẽ chết đó! A... là loại chết kiểu hồn phi phách tán á!"



Vu Hoan có chút ngạc nhiên, hồn phi phách tán?



Là trên thế giới này không có người này nữa.



Vu Hoan đột nhiên xoay người đi trở về.



Tư Hoàng đứng tại chỗ, ánh mắt nhợt nhạt chiếu bóng dáng Vu Hoan, hắn nhìn chuyên chú, dường như muốn khảm nàng vào sâu trong lòng hắn vậy.



"Tiểu Hoan Nhi..." Tư Hoàng nỉ non một tiếng, cuối cùng gụt đầu xuống, thân hình lóe lên liền biến mất tại chỗ.



Nháy mắt Tư Hoàng biến mất kia, phía sau lưng Vu Hoan cứng đờ, nhưng chỉ một lát sau đã khôi phục lại, tiếp tục đi vào phòng.



Ôn Huyên còn đứng tại chỗ, không tiếng động rơi lệ, hốc mắt sưng đỏ, trong đó đều là bất lực.



"Đừng khóc, đi ra ngoài, đóng cửa lại." Vu Hoan đè thấp giọng nói, nhưng ngữ khí lại không tốt.



Ôn Huyên chần chờ không nhúc nhích, vừa rồi nàng đi rồi, sao bây giờ lại quay trở lại?



Giằng co một lát, cuối cùng Ôn Huyên cũng thỏa hiệp, hiện tại nàng ta không còn cách nào khác.



Ôn Huyên ra ngoài, thấy Vu Hoan cũng đi theo nàng ta ra cửa, tim treo lên cũng rơi xuống nhưng giây tiếp theo lại treo lên.



Bọn họ đi ra ngoài vậy thì Thẩm ca ca phải làm sao bây giờ?



Vu Hoan không cho Ôn Huyên cơ hội hỏi, sau khi nàng khởi phòng, trên mặt Vu Hoan đặc biệt nghiêm túc ở trong không khí lung tung vẽ cái gì đó.



Ôn Huyền không hiểu ra sao, nhìn thấy cũng không hiểu.



"Được rồi, không được ta cho phép. Đừng đi quấy rầy hắn."



"Nhưng mà Thẩm ca ca..." Dáng vẻ kia, một mình ở bên trong sao có thể?



Câu nói kế tiếp, Ôn Huyền bị ánh mắt bình tĩnh như nước của Vu Hoan chiếu vào, không nói nên lời được.



Nàng nhìn qua cũng chỉ là cô nương chưa đến hai mươi, sao lại có khí thế lớn như vậy?



"Muốn Thẩm ca ca của ngươi sống sót, thì làm theo lời của ta. Nếu bởi vì ngươi mà gây nên sơ sót khiến Thẩm ca ca của ngươi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó, thì ngươi có muốn mạng đền mạng, thì ta cũng không thèm quản một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện