Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Tư Hoàng nói nhảm nửa ngày, Dung Chiêu cũng không đồng ý, tính tình của Vu Hoan kia, hắn làm sao có thể tùy tiện quyết định thay nàng?



Tư Hoàng nói đến nước bọt đều sắp cạn, Dung Chiêu cũng không đồng ý.



"Cổ hủ." Tư Hoàng hừ một tiếng, ôm lại mấy cái hộp vào trong ngực:" Ta tự đi nói với Tiểu Hoan Nhi."



Dung Chiêu: "..."



Đồ đã đưa ra rồi còn có thể lấy về sao?



Tuy rằng hắn cũng không muốn, nhưng hành vi này...



Có cảm giác quen thuộc y như Vu Hoan!



Tư Hoang giăng kết giới, nhốt Dung Chiêu bên ngoài, Dung Chiêu cũng không dám mạnh mẽ phá kết giới, đương nhiên chỉ có thể đứng bên ngoài.



Một lần đứng này chính là đến hừng đông, Tư Hoàng là bị đá ra khỏi phòng, thân nhình chật vật bị quăng ngã ở bên chân Dung Chiêu.



Vu Hoan chầm chậm từ trong phòng dịch ra tới, rõ ràng là tính khí mới rời giường.



"Tiểu Hoan Nhi, sao nàng có thể đối xử với người ta như vậy!" Tư Hoàng quỳ rạp trên mặt đất, vô cùng đáng thương nhìn Vu Hoan.



Quả nhiên người lớn lên đẹp làm cái tư thế gì cũng đẹp.



Tính khí rời giường của Vu Hoan còn chưa tốt lên, trừng mắt nhìn Tư Hoàng, giận dữ: "Ta đối xử với ngươi thế nào? Hả?"



Đờ mờ, mới sáng sớm như một con ong mật không ngừng lải nhải bên tai nàng, nàng không cầm Thiên Khuyết Kiếm chém hắn, đã rất nhân từ rồi.



"Tiểu Hoan Nhi, nàng không yêu ta." Tư Hoàng đổi tư thế nằm bò.



"Chưa từng yêu." Hàm răng Vu Hoan nghiến đến vang 'kẽo kẹt kẽo kẹt'.



Tư Hoàng cọ cọ đứng lên, vội vàng chạy đến trước mặt Vu Hoan: "Tiểu Hoan Nhi, lần trước nàng còn nói yêu người ta đến không thể nào thoát ra được cơ mà? Người có dung mạo tuyệt sắc giống người ta mà nàng còn di tình biệt luyến*, bội tình bạc nghĩa."



(Di tình biệt luyến: (移情别恋 ) yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.)



Vu Hoan tát một phát lên mặt Tư Hoàng: "Còn nói nhảm nữa sẽ hủy dung của ngươi."



"A!" Tư Hoàng hét lên sợ hãi lui về sau: "Làm tổn thương đến trái tim của người ta, người ta không chơi với nàng nữa."



Mắt Vu Hoan trợn trắng: "Nửa đêm khuya khoắc, ngươi lén lút ở phòng ta làm cái gì?"



"Cái gì mà lén lút? Trước kia chúng ta còn cùng nhau ngủ..."



"Xoẹt!"



Dung Chiêu chớp mắt, không phải hắn làm!



"Tư Hoàng, ngươi còn dám nói bậy một câu nữa xem!" Thiên Khuyết Kiếm có kim quang lấp lánh chỉ vào mặt Tư Hoàng: "Ngứa da đúng không!"



"Ngứa á, Tiểu Hoan Nhi muốn giúp ta gãi sao?" Ánh mắt đưa tình của Tư Hoàng bay tứ tung.



"Ta gãi ông nội ngươi." Vu Hoan xoẹt xoẹt mấy kiếm chém xuống.



Tư Hoàng như con khỉ nhảy loạn trên đất, còn lớn tiếng ồn ào.



"Hự..." Vu Hoan chống kiếm thở dốc: "Lúc nãy ngươi nói cái gì?"



"Ta nói nàng không yêu người ta một chút nào, người ta thật đau lòng, rất khổ sở."



Đôi mắt Vu Hoan như hình viên đạn phóng đến, Tư  Hoàng nhanh chóng sửa miệng: "Ta bảo nàng nhanh chóng rời khỏi Thiên Y Cốc."



"Lý do."



Tư Hoàng hắc hắc hai tiếng, tiến đến trước mặt Vu Hoan, lấy những hộp lúc trước ra.



"Cái này, đủ chưa?"



Vu Hoan nheo nheo mắt, nhìn Dung Chiêu liếc mắt một cái.



Con hàng này lấy đâu ra nhiều thứ tốt như vậy?



Tuy rằng còn không biết bên trong là thứ gì, nhưng thấy hơi thở này thì chắc chắn là đồ tốt.



Cùng một cấp bậc với Xích Linh Chi.



"Thành giao." Vu Hoan thu những cái hộp đó vào bên trong vòng bạc: "Dù sao ta đến dây cũng vì đưa Phong Lang đi với thuận tiện cướp Thiên Y Cốc, nếu ngươi đã có chỗ tốt, vậy thì cũng bớt việc."



Dung Chiêu: "..." Cái lý do này cũng cực thân nàng quá.



Vu Hoan thu đồ của Tư Hoàng, thật sự nói đi là đi, ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào.



Tư Hoàng thật sự làm hết phận sự đưa Vu Hoan rời khỏi Thiên Y Cốc, thần không biết quỷ không hay.



"Được rồi, đến đây thôi." Vu Hoan không kiên nhẫn xua tay: "Ta mặc kệ ngươi muốn ở Thiên Y Cốc làm cái gì, nhưng nếu ngươi làm mọi cách để ta rời khỏi đây, nói vậy thì Thiên Y Cốc cũng sắp bị lăn lộn đến nơi. Đừng dùng cái loại ánh mắt đó nhìn ta, chúng ta đã quen biết bao nhiêu lâu chứ, điểm ăn ý này vẫn phải có."



Tư Hoàng nở nụ cười: "Tiểu Hoan Nhi à, thật đúng là khiến ta càng ngày càng yêu nàng, bằng không nàng ở lại xem diễn đi nhé?"



"Miễn, ta không có hứng thú làm việc cho ngươi."



"Vô tình như vậy..."



Vu Hoan lôi kéo Dung Chiêu đi, nàng có thể sảng khoái đồng ý rời đi như thế vì còn không phải biết nếu mình ở lại, thì tuyệt đối là chùi mông cho hắn sao?



Mà trong Thiên Y Cốc, Phong Lang biết Vu Hoan rời đi, tuy rằng có chút bất ngờ, nhưng cũng biết nàng có thể dẫn bọn hắn tiến vào đã là may mắn lớn nhất rồi.



Còn những người khác, hoàn toàn không có phản ứng.



Vu Hoan có ở đây hay không, đối với bọn họ mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.



Phòng nghị sự trong Thiên Y Cốc.



Thích Bách Khô ngồi ở tay trái, Thần Phong ngồi nghiêng ngả ở bên phải.



Thiền Ngọc quy củ ngồi bên cạnh Thần Phong, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy khẩn trương.



Đã lâu không thấy sư phụ cười đến đê tiện như vậy rồi.



Thích Bách Thảo ngồi ở trên ghế chủ vị, mặt mỉm cười, nhìn qua ôn hòa dễ gần, trên người có khí thế của thượng vị giả mới có, khiến người khác không thể bỏ qua.



"Sư huynh..." Thiền Ngọc nghiêng nghiêng về phía Thần Phong, cẩn thận gọi một tiếng.



"Làm sao vậy?" Thần Phong nhìn lướt qua Thiền Ngọc... trong tay con thỏ.



Thiền Ngọc nuốt nuốt nước bọt, tầm mắt di chuyển qua lại Thích Bách Khô và sư phụ hắn.



Thần Phong cũng nhìn theo, sư phụ đê tiện như lão thần ngồi ở trên đó, sư thúc đang nhìn chằm chằm sư phụ đê tiện, tròng mắt đều muốn lòi ra luôn rồi.



Không khí này...



Có chút quỷ dị.



Bàn tay to của Thần Phong duỗi ra đặt ở trên đầu Thiền Ngọc: "Đừng sợ, cho dù bọn họ có đánh nhau thì ngươi cũng không sao."



"Không phải đâu sư huynh." Thiền Ngọc tiếp tục dựa vào Thần Phong, đè thấp giọng nói: "Sư thúc nói muốn nói với sư phụ là đệ cầm đan dược của sư phụ đi. Nếu để sư phụ biết, nhất định sẽ đánh chết đệ. Sư huynh, cứu đệ..."



Khóe miệng Thần Phong giật giật, xem tình hình hiện tại, sư thúc làm gì nhớ rõ điều đó nữa?



"Không sao không sao, sư huynh giúp ngươi." Thần Phong vỗ vỗ đầu Thiền Ngọc.



Thích Bách Khô đứng lên trước, đỏ mặt tía tai: "Huynh nói vô cùng lo lắng bảo đệ trở về, chính là vì lý do nhàm chán đó sao?"



"Đó là lý do nhàm chán sao?"



"Không nhàm chán sao?" Nói như kiếu Thiên Y Cốc muốn đổi chủ đến nơi rồi, kết quả thì sao?



"Nhàm chán sao?" Thích Bách Thảo mỉm cười hỏi lại.



"Lão bất tử, đủ rồi nha." Thích Bách Khô đánh một cái lên bàn nghe vang dội, giọng nói cũng rất to lớn vang dội: "Huynh chỉ vì một gốc cây Thiên Linh Thảo đã chết trong cốc mà lừa ông về..."



Tươi cười trên môi Thích Bách Thảo không giảm: "Huynh không lừa đệ, đệ sẽ về sao? Mấy năm nay, huynh ba mời bốn dọa, đệ có lúc nào nghe lời?"



Yết hầu của Thích Bách Khô lên xuống liên hồi, sắc mặt có chút động dung, một lát lại xuất hiện tia áy náy.



Bởi vì chuyện năm đó hắn mới bỏ Thiên Y Cốc nhiều năm như vậy, chẳng quan tâm đến, đều là do sư huynh một mình chăm nom...



"Không đúng, lão bất tử ngươi đừng có đánh trống lãng với ông."



"Chột dạ."



"Chột dạ... ông chột dạ? Hôm nay ông không đánh chết lão bất tử huynh..."



Thần Phong đỡ trán, đứng dậy lôi kéo Thiền Ngọc đi ra ngoài.



"Nhìn đi, sư thúc không rảnh cáo trạng ngươi."



Thiền Ngọc ngây thơ nháy mắt, sau đó vẻ mặt sùng bái.



Sư huynh thật lợi hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện