Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



"Vừa rồi không phải muốn lột y phục của nàng ta xuống sao? Sao còn chưa ra tay?" Vu Hoan hất cằm.



Thẩm Duyệt kinh ngạc nhìn về phía Vu Hoan, nàng không phải cùng một đám với nữ nhân này sao?



Nếu Vu Hoan biết suy nghĩ trong lòng của Thẩm Duyệt sẽ cười chết.



Nàng mà cùng một đám với Sở Vân Cẩm, trừ khi là trời sập, không đúng, trời sập nàng cũng không có khả năng cùng một đám với Sở Vân Cẩm.



"Ngươi..." Vừa rồi còn nhằm vào mãnh liệt như vậy, sao bây giờ lại không hề quan tâm đến.



"Yên tâm, ta có thù oán với nàng ta, sẽ không giúp nàng ta, ngươi cứ tiến lên, nếu ai dám ngăn cản ngươi, ta giúp ngươi cản lại."



Thẩm Duyệt: "..."



Không ra bài theo lẽ thường gì hết thế!



Nàng ta nên lên hay lùi đây?



Lùi, ở đây nhiều người như vậy, nàng ta sẽ không còn mặt mũi gì nữa.



Không lùi... vị đại vai ác này nghĩ thế nào, nàng ta đều không biết, nào dám thật sự tin lời nàng nói.



"Bách Lý Vu Hoan." Sở Vân Cẩm cắn răng gọi một tiếng, hốc mắt có chút đỏ lên: "Ngươi đừng quá đáng."



"Quá đáng? Ta quá đáng chỗ nào? Ta đánh ngươi hay là mắng ngươi?"



"Ngươi đúng là nói lý lẽ." Sở Vân Cẩm tức muốn học máu, bên môi có rất nhiều câu nói nhưng chỉ có thể nói một câu như vậy.



"Khôn nói lý lẽ? Cũng thế cũng thế." Vu Hoan hừ lạnh.



Sở Vân Cẩm tức giận đến cả người phát run, đôi tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào trong da thịt. Trong lòng oán hận, giống như rắn độc quấn quanh trái tim nàng ta, không ngừng chặt lại.



Vì sao?



Vì sao mỗi lần gặp được nàng, nàng ta đều rơi vào thế hạ phong?



Rõ ràng nàng ta mới là nữ chính!



"Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, đã xảy ra chuyện..." Trong đám người có người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra một người.



Không khí kiềm nén bị giọng nói kia phá vỡ.



"Nhị tiểu thư, nhanh chóng quay về đi, đã xảy ra chuyện."



Thần kinh căng chặt của Thẩm Duyệt thiếu chút nữa đã đứt phăng: "Xảy ra chuyện gì?"



"Aiyo nhị tiểu thư, Ngài đừng hỏi nữa, nhanh chóng về phủ thôi."



Thẩm Duyệt nhìn quanh bốn phía, biết chuyện này chắc chắn không nên cho những người này biết.



Thẩm Duyệt rời đi với người báo tin kia, cũng chỉ dư lại Vu Hoan và Sở Vân Cẩm.



Vu Hoan nhún vai, trước mặt mọi người, nàng không có hứng thú ra tay với Sở Vân Cẩm.



Đương nhiên Sở Vân Cẩm sẽ không tự hủy hình tượng, huống chi nàng ta cũng không có cách ra tay.



Vu Hoan nhìn Sở Vân Cẩm, nhấc chân bước vào cửa hàng Thịnh Gia, người gác cửa biết Vu Hoan, đương nhiên không dám cản lại.



Bên trong cửa hàng Thịnh Gia cũng không ầm ĩ, rất là an tĩnh.



Đại sảnh bày thành hình tròn, trung tâm trống không, bố trí đài bán đấu giá.



Dưới đài có một ít chỗ ngồi, nhưng thật sự rất ít.



Hội đấu giá lần này đều dùng hình thức mời, mà không có trên danh sách được mời thì phải mua chỗ ngồi.



Đương nhiên, chỗ ngồi đó cũng có hạn, cuối cùng khi tiến hành, ai ra giá càng cao thì mới có tư cách ngồi vào bàn.



Ở trên phòng trên lầu hai, đều là những người có giữ thiệp mời mới có thể đi lên.



Tầng lầu càng cao, tượng trưng cho địa vị càng cao.



Vu Hoan đếm đếm tầng lầu, tổng cộng có sáu tầng.



"Vu Hoan cô nương, thiếu chủ mời Ngài đi lên." Khi Vu Hoan còn đang quan sát trên lầu, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một gã nô tài.



Vu Hoan thu hồi tầm mắt, vốn định từ chối, nhưng nghĩ nghĩ lại, lại gật đầu đồng ý.



Thiên Nguyệt ở trong phòng trên lầu ba, xem như là vị trí tốt nhất.



"Cô cô..." Thiên Nguyệt nhìn thấy Vu Hoan, trực tiếp nhào lên, giang rộng hai tay muốn ôm nàng.



Nhưng mà còn chưa được đụng đến, cổ áo căng chặt thân thể một lực đạo mạnh mẽ ném đi.



"Dung Chiêu..." Vu Hoan quái dị nhìn Dung Chiêu, Dung Chiêu mắt lạnh không thèm nhìn, hừ một tiếng, lắc mình biến mất trong phòng.



Vu Hoan: "..." Lại đang nháo cái gì đấy?



Vừa rồi ở bên ngoài, hắn tự mình vào trong Thiên Khuyết Kiếm, bây giờ ra tới xong rồi làm giá, lại đờ mờ biến mất.



"Cô cô... vừa rồi?" Thiên Nguyệt không nhìn thấy Dung Chiêu, vẻ mặt ngốc manh.



"Không sao không sao." Vu Hoan kéo Thiên Nguyệt qua, nhéo nhéo khuôn mặt của hắn: "Sao lại gầy như vậy? Không ăn cơm đúng giờ sao?"



Khóe miệng Thiên Nguyệt giật giật, nàng còn không biết xấu hổ hỏi, mấy ngày nay hắn làm gì nuốt trôi cơm!



Gương mặt bị Vu Hoan nựng đến mức đỏ bừng, Thiên Nguyệt bắt đắc dĩ lại cạn lời, mặt hắn có thú vị như vậy sao?



"Cô cô... có thể buông con ra chưa?"



Vu Hoan lại nhéo hai cái nữa: "Xúc cảm đã như vậy, thật đúng là không lãng phí những thứ tốt lúc trước của ta mà."



Vừa nghe thấy Vu Hoan nói đến cái đó, cả người Thiên Nguyệt phát run, cái ngày tháng hắc ám đó, hoàn toàn không dám nhớ lại.



"Cô cô... mấy ngày trước người đã tới sao?" Khi hắn về phát hiện cái bàn bị người ta động vào.



Cái bàn của hắn ngay cả Tôn quản sự khi được cho phép mới được động, hắn hỏi Tôn quản sự, phản ứng của Tôn quản sự cũng rất kỳ quái.



"Ừ... ngươi không ở." Nàng không có thói quen nói dối với Thiên Nguyệt.



"Vậy sao người không đợi con?"



"Có chút việc á, cô cô của ngươi cũng rất bận, làm gì có thời gian chơi với ngươi?" Vu Hoan há mồm nói hươu nói vượn.



Thiên Nguyệt đen mặt, bận làm gì? Bận quấy rối toàn thế giới sao?



"Không xàm với ngươi nữa, nói chính sự." Vu Hoan nghiêm túc: "Chủ sự của hội đấu giá lần này, ngươi có từng gặp chưa?"



"Không có, sao đột nhiên cô cô lại hỏi cái này?" Thiên Nguyệt kỳ quái nhìn Vu Hoan, trong mắt lại là một mảnh âm u.



"Lần hội đấu giá lần này làm sao thúc đẩy?"



"Chuyện này ngay từ đầu là cha con làm... sau đó cha con rời đi, lại giao cho người của ông ấy làm. Tuy con ở đây, nhưng rất nhiều chi tiết bọn họ đều không nói với con."



Chuyện này, hắn vẫn luôn điều tra, nhưng hoàn toàn không có manh mối, người sau lưng che dấu quá sâu, cha hắn bên kia, càng không thể thăm đến.



"Ngươi cũng phát hiện?" Vu Hoan nhướng mày.



Thiên Nguyệt nhìn Vu Hoan, nội tâm có chút giãy giụa. Hắn đứng dậy đóng cửa sổ lại, lại lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Vu Hoan, sắp xếp lại ngôn ngữ mới nói: "Cô cô biết đơn hàng lần trước là cái gì không?"



Lần trước? Lần hắn bị bắt cóc đó?



Sao nàng biết trong đó là cái gì.



"Những cái rương đó đều trống không." Thiên Nguyệt gằn từng chữ một nói: "Bên trong đều là những cục đá vô dụng."



Trong lòng Vu Hoan trầm xuống, chuyện lần đó quả nhiên là nhằm vào Thiên Nguyệt? Hoặc là Thịnh Gia?



"Nói tiếp đi."



Thiên Nguyệt hít sâu một hơi: "Người của cha con lúc ấy, bảo con về Định Nam Thành, lúc ấy con mới phát hiện không đúng, người của cha con chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của con, ngay cả con có vào núi lao biển lửa đi chăng nữa, bọn họ cũng mặc kệ con. Nhưng mà lần này, bọn họ lại ngăn cản con. Sau đó... con bảo Tôn quản sự điều tra chuyện ở Phủ Giang Thành, phát hiện người của Phủ Giang Thành cơ bản đều bị người khác thu mua."



Lúc ấy hắn lợi dụng chuyện của Vu Hoan, thanh trừ những người đó, sau đó bọn họ cũng không tìm được Vu Hoan cho nên thuận ý thành chương đổi bọn họ đi.



"Bị ai thu mua?" Có thể thu mua người của cửa hàng Thịnh Gia, vậy cũng không phải người bình thường có thể làm được.



Trên khuôn mặt non nớt của Thiên Nguyệt đều là lạnh lẽo, cùng với trầm ổn không tương xứng với khuôn mặt hắn: "Thẩm gia."



"Ồ... vậy có thể thông mọi chuyện rồi." Vu Hoan cong môi cười khẽ.



"Lời này của cô cô có ý gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện