Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



"Ông nội, ả giết cha con, là ả giết cha con, con phải báo thù cho cha, ông buông con ra, con phải báo thù cho cha con." Thẩm Duyệt đỏ ngầu hai mắt, gào thét mốn bay về phía Vu Hoan.



Thẩm Dương và Thẩm Thiên Trị một người lôi kéo một bên, xông lên là có thể giết được nữ nhân này sao?



Nếu dễ như vậy thì làm sao nàng sẽ nhảy nhót ở trên đại lục lâu như vậy mà còn chưa bị người ta giết chết?



"Ông nội, nhị thúc, hai người làm gì!" Chính là nàng giết cha, vì sao ông nội và nhị gia còn cản nàng ta.



Bọn họ không giúp cha báo thù, còn không cho nàng ta giúp cha báo thù sao?



Trong lòng Thẩm Dương làm sao không tức giận, nhưng đối phương không phải người tầm thường.



"Quậy đủ chưa vậy?" Vu Hoan cau mày mở miệng, coi nàng thành trong suốt rồi sao?



Người bên kia lập tức yên lặng, đồng thời nhìn về phía Vu Hoan.



"Thiên Nguyệt ở đâu?" Vu Hoan đi thẳng vào vấn đề chính, không hề nói một lời nói dư thừa.



Con ngươi Thẩm Dương trầm xuống: "Thiên Nguyệt là ai?"



"Thiếu chủ cửa hàng Thịnh Gia."



Thẩm Dương và Thẩm Thiên Trị nhanh chóng liếc nhau một cái, thế mà tới vì chuyện của cửa hàng Thịnh Gia.



Nàng và cửa hàng Thịnh Gia có quan hệ gì?



Nhưng mà... hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, phá hỏng kế hoạch của bọn họ, bọn họ còn chưa kịp ra ta, sao lại tìm tới cửa rồi?



"Bọn ta không có đi cửa hàng Thịnh Gia, làm sao biết thiếu chủ Thịnh Gia đi đâu?" Thẩm Thiên Trị phẫn nộ trừng Vu Hoan.



Là nữ nhân này giết đại ca, nhưng mà hắn lại không có cách nào báo thù cho đại ca, đáng giận.



"Đúng không..." Vu Hoan cười lạnh: "Vậy ngươi đánh chủ ý gì lên cửa hàng Thịnh Gia? Không ngại nói cho ta biết chứ?"



Thẩm Dương cho người giữ chặt Thẩm Duyệt đang la ó muốn báo thù cho cha, một mình tiến lên vài bước, khí thế quanh thân chấn động, trong đó có mười phần rống giận: "Bách Lý Vu Hoan, ngươi giết con trai của ta, chuyện này chẳng lẽ không nên giải thích với ta sao?"



"Hắn lén lút ở bên ngoài cửa hàng Thịnh Gia, ý đồ gây rối, ta giết hắn giệt trừ tai họa sau này, có gì không đúng? Chẳng lẽ ngươi phát hiện có người lén lút ở hậu viện nhà ngươi, ngươi còn có thể thả hắn bình yên rời đi?"



Thẩm Dương bị nói đến không nói nên lời.



"Bớt giảo biện đi, ngươi giết người phải đền mạng."



Vu Hoan liếc Thẩm Thiên Trị một cái, khinh thường mở miệng: "Ngươi giết người, sao không cho người ta đền mạng? Cho dù ta có đền mạng cho ngươi, cũng phải nhìn xem ngươi có cái bản lĩnh kia hay không! Đến, ta không rảnh nói nhảm với các ngươi, rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì cửa hàng Thịnh Gia?"



Khi nói câu nói cuối cùng kia, ngữ khí của Vu Hoan đã lạnh lẽo như đến từ địa ngục.



Thẩm Dương và Thẩm Thiên Trị trầm mặc không nói.



"Không nói?" Vu Hoan cong cong khóe môi, thân hình chợt lóe, lập tức vang lên vài tiếng kêu rên.



Người đang giữ Thẩm Duyệt nằm trên đất, mà bóng dáng Thẩm Duyệt biến mất.



Chờ bọn họ tìm được thân ảnh của Thẩm Duyệt, bệnh tim của Thẩm Dương thiếu chút nữa bị dọa chết rồi.



"Bách Lý Vu Hoan, ngươi buông Duyệt Nhi ra." Thẩm Thiên Trị chỉ vào Vu Hoan: "Có cái gì ngươi cứ hướng về bọn ta, Duyệt Nhi là vô tội."



"Ta biết mà." Vu Hoan cười trả lời, tay bóp cổ Thẩm Duyệt càng tăng thêm vài phần, trên cần cổ trắng nõn đã xuất hiện vệt đỏ: "Bắt các ngươi làm gì có hiệu quả bằng bắt nàng ta? Lại nói, các ngươi cũng không có giữ chặt nàng ta nha."



Mọi người thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu ra rồi, đờ mờ tiện nhân.



"Đừng nói nhảm nữa, nhanh nói đi, bằng không ta giết chết nàng ta. Đừng cho là ta đang nói giỡn." Thần sắc Vu Hoan lạnh lùng.



"Đừng..." Thẩm Dương nhanh chóng lên tiếng, tràn đầy hoảng loạn: "Ta nói, ngươi đừng làm tổn thương Duyệt Nhi."



Vu Hoan nhướng mày, ý bảo hắn nói.



Thẩm Dương nhìn Thẩm Thiên Trị liếc mắt một cái, cuối cùng cắn răng nói: "Bọn ta muốn cửa hàng Thịnh Gia thanh bại danh liệt, cửa hàng Thịnh Gia đã chiếm cứ vị trí nhà giàu số một ở trên đại lục lâu năm..."



Thẩm Dương thấy Vu Hoan còn đang dùng sức, nhanh chóng nói: "Bọn ta cài người vào cửa hàng Thịnh Gia, vốn là tính nhân lúc hội đấu giá lần này, tạo ra hỗn loạn, lấy thất bại của hội đấu giá này kéo Thịnh Gia xuống nước."



"Chỉ đơn giản như vậy à?" Làm vậy chỉ vì quấy rối? Có cái rắm dùng á!



"Khụ khụ..." Sắc mặt Thẩm Duyệt đỏ bừng, mắt đẹp trừng đến to lớn, há miệng không ngừng muốn hít thở không khí.



Thẩm Dương gấp đến độ đổ đầy mồ hôi lạnh, sợ Vu Hoan chặt đứt cổ của Thẩm Duyệt.



"Là có người sai bảo bọn ta làm như vậy." Thẩm Thiên Trị thấy Thẩm Dương không lên tiếng, đành phải tự mình nói rống lên.



Vu Hoan híp mắt, thoáng buông tay để Thẩm Duyệt hít thở thông thuận.



"Ai?"



"Không biết, mỗi lần hắn đến đều mang mặt nạ, cũng chưa từng nói tên."



Mặt nạ, lại là mặt nạ.



"Ha..." Vu Hoan cười khẽ: "Ngay cả diện mạo tên tuổi của đối phương mà cũng không biết, các ngươi đã giúp hắn làm việc?"



Trong mắt Thẩm Thiên Trị hiện lên một tia phẫn nộ căm hận: "Hắn dùng toàn bộ Thẩm gia uy hiếp, bọn ta không đồng ý, cũng chỉ có chết."



"Mục đích của hắn là gì?"



"Không biết, bọn ta chỉ làm theo lời hắn nói, xong việc, hắn nói sẽ khiến Thẩm gia trở thành đệ nhất gia tộc trên đại luc Trấn Hồn."



Vu Hoan nhíu mày, vừa đe dọa lại vừa dụ dỗ...



Chúc gia như thế, Thẩm gia như vậy.



Cái tên nam nhân mặt nạ kia rốt cuộc muốn làm cái gì?



Trái tim Vu Hoan co chặt một trận, Thiên Nguyệt... Thịnh Thế... rốt cuộc các ngươi đắc tội với ai?



Vu Hoan buông Thẩm Duyệt ra, thân nhìn nhoáng lên nhảy đến trên đầu tường: "Tốt nhất các ngươi nói chính là sự thật."



"Duyệt Nhi, Duyệt Nhi..." Thẩm Dương nâng Thẩm Duyệt lên, trong mắt đều là đau lòng.



Thẩm Duyệt liên tục ho khan, nước mắt lả chả rơi xuống, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh.



Bị nữ nhân kia bóp, nàng ta thật sự là ở cận kề cái chết du tẩu một vòng.



Nàng giết cha nàng ta... nàng ta rất hận.



"Cha, vậy phải làm sao bây giờ?" Mặt mày Thẩm Thiên Trị nôn nóng.



Thẩm Dương thuận khí cho Thẩm Duyệt, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ: "Chúng ta cũng không tiếp xúc gì nhiều với người kia, hơn nữa chúng ta cũng không có ra tay, chắc là không sao, đừng lo lắng."



"Vậy đại ca? Chẳng lẽ cứ để vậy?"



"Bằng không làm sao bây giờ? Người trên đại lục còn không làm gì được nữ nhân kia, Chúc gia bị giáo huấn còn chưa đủ sao?" Thẩm Dương trầm giọng, lửa giận lập tức xông ra, con hắn chết, nhưng hắn còn có cách nào?



Chúc gia vì đắc tội nàng mới toàn tộc chết thảm, chẳng lẽ muốn hắn dùng toàn tộc Thẩm Gia báo thù?



Thẩm Thiên Trị âm thầm nắm chặt tay, đại ca không thể hiểu được mà chết như vậy, nhưng ngay cả thù cũng không thể báo.



"Ông nội... con muốn ả ta trả giá đắc." Giọng của Thẩm Duyệt khàn khàn, lại mang theo hận ý khắc cốt ghi tâm.



"Duyệt Nhi." Thẩm Dương đột nhiên nghiêm mặt: "Con không được tham gia vào chuyện này nữa, nữ nhân kia không phải là người mà con có thể ứng phó."



"Nhưng mà ông nội, ả ta giết cha con. Cha là con trai của ông, chẳng lẽ ông cứ trơ mắt nhìn cha không thể hiểu được mà chết vậy ư?" Thẩm Duyệt nhìn Thẩm Dương, trong mắt tràn đầy không thể tin phẫn nộ.



"Duyệt Nhi." Thẩm Thiên Trị quát lớn một tiếng.



Thẩm Duyệt sợ đến mức run run, nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, trong lòng thấp thỏm không thôi.



Ông nội thích nhất chính là cha, làm sao mà ông ấy không đau lòng cho được. Nàng ta lại nói chuyện với ông nội, ông nội nhất định rất tức giận.



Đều là do nữ nhân đáng giận kia, đều tại nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện