Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Phản ứng đầu tiên của Dung Chiêu và Vu Hoan là ở đây có người.



Hơn nữa là một nữ nhân.



Hơn nữa nữ nhân kia, nàng còn rất quen thuộc.



Đừng hỏi nàng vì sao lại biết.



Mẹ nó con đang nằm bò bao quanh hạt châu chính là con Bạch Hổ kia kìa!



Là con lần trước ở Thiên Y Cốc đánh nhau với nam nhân áo choàng kia.



Hình như Bạch Hổ ngủ say, cho nên khi Dung Chiêu và Vu Hoan xuất hiện, nó cũng không có phản ứng.



Sao Sở Vân Cẩm lại xuất hiện ở đây? Vu Hoan đánh giá xung quanh, nhìn bộ dáng này, có lẽ Sở Vân Cẩm thường xuyên ở đây!



Dung Chiêu kéo Vu Hoan lại bên cạnh mình, bá đạo để tay bên eo nàng.



Thật ra bây giờ hắn không có tâm tư nào khác, chỉ là sợ một lát nữa có biến, hắn có thể bảo vệ Vu Hoan nhanh nhất.



"Con thần thú lúc trước là con Bạch Hổ này?" Vu Hoan chỉ vào Bạch Hổ.



"Không phải."



Vu Hoan gật đầu, nghĩ lại cũng đúng, nếu thật là Bạch Hổ, nó phát hiện có người vào được còn đánh một trận, xong lại có thẻ nhàn nhã trở về ngủ vậy sao?



Chẳng lẽ Sở Vân Cẩm còn có một con Bạch Hổ khác?



"Chi chi chi.." Ngửi được mùi hương của đồ ăn.



Thú nhỏ bò ra khỏi ngực Vu Hoan, đôi mắt cũng không mở, cái mũi không ngừng ngửi ngửi trong không khí.



Vu Hoan: "..." Ngửi thấy mùi đồ ăn liền tỉnh, quả thật là con heo mà!



Vu Hoan duỗi tay đẩy thú nhỏ vào lại trong y phục, hiện tại không phải là lúc ăn.



"Chi chi chi chi chi chi chi chi!!" Ngược đãi, ngược đãi, đây là ngược đãi!!



Nó rất đói, rất đói rất đói bụng!



Có người ngược chó, hu hu...



A phi, nó không phải là chó, đều do những con người ngu xuẩn đó không biết nhìn hàng.



"Hạt châu kia chính là Ngọc Linh Thạch." Dung Chiêu nhìn Vu Hoan trong ngực, ánh mắt trở nên băng hàn.



Trước kia hắn đã không thuận mắt con chó này bá chiếm ngực của Vu Hoan, nhưng lúc ấy hắn không có tư cách kia, nhưng mà hiện tại...



Khi thú nhỏ lại chui đầu ra, Dung Chiêu một tay xách thú nhỏ đến, đặt ở đầu vai mình, dùng ánh mắt uy hiếp nó.



Vu Hoan nhìn thoáng qua, bình tĩnh dời tầm mắt đi.



"Chi chi chi..." Thú nhỏ ủy khuất kêu to.



Ai cũng bắt nạt nó.



Không cho ăn còn không cho ngủ!



Thú nhỏ bắt lấy tóc của Dung Chiêu, giống như phát tiết gặm ở trong miệng nhai tới nhai lui.



Dung Chiêu cũng không quan tâm đến nó, ánh mắt tập trung trên Ngọc Linh Thạch đối diện.



Ngọc Linh Thạch bình thường sẽ không lớn như vậy, hơn nữa cũng không bóng loáng đến thế.



Đây là được người ta dùng vô số Ngọc Linh Thạch tinh luyện ra, chế tạo mà thành.



Thay vì nói là Ngọc Linh Thạch, chi bằng nói là Ngọc Linh Châu.



Hiệu quả đương nhiên tốt hơn Ngọc Linh Thạch nhiều.



Vu Hoan nhìn lướt qua Bạch Hổ đang quấn quanh hạt châu, cơ thể cao lớn, cơ hồ là ngăn cản hết đường đi đến hạt châu.



Muốn lấy hạt châu, chỉ có thể từ phía trên.



Vu Hoan nhướng mày, dùng ánh mắt dò hỏi.



[Chàng đi hay là ta đi?]



Dung Chiêu trầm mặt một cái, chớp mắt sau đó buông Vu Hoan ra: "Ta đi."



Vu Hoan gật đầu: "Người ở đây có lẽ là Sở Vân Cẩm, chàng cẩn thận một chút, nói không chừng nữ nhân kia sẽ thiết lập bẫy rập gì đó."



Lần này Vu Hoan đã nhọc lòng lo lắng, không gian này là không gian riêng tư của Sở Vân Cẩm. Ở trong ý thức của Sở Vân Cẩm, ở đây chỉ có nàng ta mới có thể tiến vào, mà người khác tiến vào cần phải có sự đồng ý của nàng ta.



Cho nên những thứ nàng ta đặt ở đây, đều là tùy ý ném, không có bất cứ bẫy rập gì.



Còn vì sao Dung Chiêu có thể tiến vào, đó đương nhiên bởi vì thân phân vĩ đại của hắn.



Đừng nói là loại không gian khe hở này, cho dù là không gian của Linh Lung Kiếm, cũng có thể.



Đương nhiên, hắn phải khôi phục trạng thái đỉnh cao mới được.



Hạt châu kia cách bọn họ chỉ mấy mét, Dung Chiêu phi thân qua, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã quay về.



Vu Hoan chớp mắt, thuận lợi như vậy?



Chuyện này đương nhiên không thuận lợi như vậy, hạt châu kia vốn là ở trong tay Dung Chiêu, hai người chỉ liếc nhau một cái, hạt châu kia đã không thấy.



Ngay sau đó, một bóng trắng từ trống không xuất hiện.



"Bách Lý Vu Hoan, vì sao ngươi lại ở đây?" Sở Vân Cẩm kinh hãi, cái không gian này, rõ ràng chỉ có nàng ta mới có thể tiến vào, vì sao Bách Lý Vu Hoan lại ở đây?



Nàng ta căn bản không có phát hiện không gian có dị động gì, thẳng đến khi vừa rồi Ngọc Linh Châu bị người ta lấy đi, nàng ta mới cảm giác được.



Sở Vân Cẩm không thể tin chuyển ánh mắt từ người Vu Hoan đến trên người Dung Chiêu, trong lòng lập tức hiện lên tia không cam lòng.



Người nam nhân này... vậy mà không phải của nàng ta.



Bách Lý Vu Hoan có tư cách gì có được nam nhân hoàn mỹ như vậy?



Vu Hoan khó chịu dấu Dung Chiêu ra phía sau.



Nữ chính ghê gớm ha! Nữ chính có thể tùy tiện mơ ước nam nhân của người khác ha!



Đệch mợ!



"Ta đồng ý đến là vinh hạnh cho ngươi." Vu Hoan hừ lạnh, mặt lộ vẻ khinh thường.



Sở Vân Cẩm nhíu mày đẹp, muốn động thủ, nhưng lại kiêng kị Dung Chiêu.



Nam nhân kia cho nàng ta cảm giác rất nguy hiểm.



"Đưa Ngọc Linh Châu cho ta." Ánh mắt Dung Chiêu lạnh nhạt nhìn Sở Vân Cẩm, thật giống như đang nhìn một thứ rất bình thường.



Ngọc Linh Châu? Hắn đến vì cái này? Hay là nói, người muốn Ngọc Linh Châu là Bách Lý Vu Hoan?



Sở Vân Cẩm đánh giá Vu Hoan một phen, thần sắc của Vu Hoan kiêu căng, ánh mắt như có như không dừng ở trên Ngọc Linh Châu.



Xem ra, không phải nàng muốn.



Ngọc Linh Châu khó có được bao nhiêu, nàng ta rất hiểu rõ, cho nên...



Con ngươi Sở Vân Cẩm vừa chuyển, đối mặt với Dung Chiêu lộ ra ý cười kiều mị: "Muốn Ngọc Linh Châu cũng không phải không thể, nhưng mà... ngươi giết ả ta."



Nàng ta cũng không tin, dựa vào mỹ mạo của bản thân mà kém hơn nữ nhân Bách Lý Vu Hoan kia.



"Phụt..." Vu Hoan trực tiếp cười phun, Sở Vân Cẩm trừng mắt đến, Vu Hoan nhanh chóng xua tay: "Ngại quá, không nhịn được, không nhịn được."



Mặt Sở Vân Cẩm càng đen.



Vu Hoan cúi đầu, cố gắng áp xuống ý cười, ấp ủ một phen mới ngẩng đầu, thần sắc bi thương: "Dung Chiêu, Sở tiên... cô nương người ta, muốn chàng giết ta mới có thể lấy Ngọc Linh Châu, Ngọc Linh Châu kia quan trọng với chàng như vậy. Nếu không, chàng giết ta đi, ta nguyện ý vì chàng mà chết."



Dung Chiêu: "..." Tình hình đứng đắn như vậy, có thể không quậy được không?



Sở Vân Cẩm lại kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Vu Hoan sẽ nói ra lời nói như vậy, nhưng rất nhanh, nàng ta liền phát hiện Vu Hoan đang chơi nàng ta.



Nữ nhân này tuyệt đối không nói được loại lời nói này.



Lập tức thẹn quá hóa giận: "Ở đây là địa bàn của ta, các ngươi muốn ở đây lấy được Ngọc Linh Châu sao? Nằm mơ."



Sở Vân Cẩm phất tay áo, không biết thu con Bạch Hổ còn ngủ say vào đâu rồi.



Linh Lung Kiếm vung lên, chém về phía Vu Hoan, con thỏ ép nóng nảy còn cắn người càng đừng nói Sở Vân Cẩm đã muốn giết Vu Hoan từ lâu thế này.



Hôm nay nàng ta thế nào cũng phải giết nữ nhân này.



Dung Chiêu vốn rất gần với Vu Hoan, trong nháy mắt Sở Vân Cẩm động, một tay Dung Chiêu ôm Vu Hoan vọt đến bên cạnh, Thiên Khuyết Kiếm xuất hiện ở trên tay còn lại của hắn, đối chiến với Linh Lung Kiếm.



Hai thanh kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng đánh nặng nề.



Thân kiếm màu vàng vọng vào trong mắt Sở Vân Cẩm.



Thanh kiếm này...



Sở Vân Cẩm nhanh chóng rút Linh Lung Kiếm về, nhảy đến bên kia, cầm kiếm phòng ngự.



Vừa rồi khi Linh Lung Kiếm đánh vào thanh kiếm kia, nàng cảm giác được Linh Lung Kiếm phát run.



Hơn nữa, nàng ta cứ cảm thấy thanh kiếm kia rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu đó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện