Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Vu Hoan cắt ngang lời của Quỷ Bạch: "Ý của ngươi nói là khi Nam Chi được sinh ra thì Trường Sinh Tiêu đã ở trong cơ thể nàng ta?"



Trường Sinh Tiêu?



Hắn không biết Thần Khí trong cơ thể Nam Chi là gì, hơn nữa trong cơ thể Nam Chi có Thần Khí cũng là do đi đến Thiên Y Cốc, Thích Bách Thảo nói cho hắn biết.



Bây giờ Vu Hoan có thể nói tên Thần Khí trong cơ thể Nam Chi thì Thích Bách Thảo cũng không phải thuận miệng nói bậy.



Nàng thật sự có cách lấy Thần Khí ra khỏi cơ thể Nam Chi.



Chỉ cần lấy Thần Khí ra thì Nam Chi thì nàng có thể có được cuộc sống như người bình thường.



"Thần Khí cũng sẽ tìm ký chủ?" Tại sao Trường Sinh Tiêu lại chạy vào thân thể loài người làm gì?



Dung Chiêu suy nghĩ một lát, cũng không hiểu tại sao lại như thế.



"Bởi vì Trường Sinh Tiêu đã hợp cùng một thể với Nam Chi từ nhỏ, cho nên máu của Nam Chi mới có thể kỳ hiệu như vậy..."



"Trường Sinh Tiêu là Thần Khí trong cơ thể Nam Chi?" Quý Bạch chen vào nói.



Vu Hoan liếc hắn một cái: "Có nghe nói đến Quyết Yển không?"



Quyết Yển? Vị đồ đệ thiên tài kia của Sáng Thế Thần?



Quý Bạch gật gật đầu, trên sách cổ có ghi lại.



"Trường Sinh Tiêu xuất xứ từ tay hắn."



Quý Bạch khiếp sợ nhìn về phía Vu Hoan.



Tuy số lượng Thần Khí ở thời thượng cổ rất ít, nhưng bởi vì có các đại gia tộc cổ xưa cùng thời với Sáng Thế Thần, bọn họ có thể luyện chế thành Tiên Khí, giao cho Sáng Thế Thần điểm hóa, tấn chức thành Thần Khí.



Cho nên, số lượng Thần Khí nhiều hơn so với bọn họ biết đến.



Quyết Yển là đồ đệ của Sáng Thế Thần, tuy hắn không có tấn chức lên thành Thần, nhưng lại có thể luyện chế Thần Khí.



Uy lực một lần thành hình cùng với hai lần gia công thì đó khác nhau rất lớn.



"Bây giờ ngươi còn muốn ta lấy Thần Khí ra, hơn nữa còn muốn đưa Thần Khí cho ta sao?" Vu Hoan nhìn chằm chằm Quý Bạch, cười có chút ác liệt.



Trước mặt có dụ hoặc lớn như vậy, là ai cũng không chịu đựng nổi đúng không?



Quý Bạch thoáng rũ mi mắt: "Ở trong lòng ta, cái gì cũng không so được với Nam Chi."



Khóe miệng Vu Hoan cong lên, ánh mắt tối nghĩa: "Hay cho một người si tình."



Dừng một chút, Vu Hoan tiếp tục nói: "Đêm nay ngươi đưa nàng ta đến đây."



Sắc mặt Quý Bạch vui vẻ, tia bi thương trong mắt lập tức rút đi.



Nàng đồng ý rồi, nàng đồng ý rồi.



Nam Chi...



Rất nhanh, nàng sẽ không cần trải qua những ngày lo lắng đề phòng nữa...



Những nguy hiểm đó, cứ để ta đến chịu cho nàng...



Vu Hoan bảo Dung Chiêu đuổi bọn họ ra, một mình ngồi trên mặt đất, lại bắt đầu nhìn khăn tay kia phát ngốc.



Dung Chiêu không đi đến quấy rầy nàng, mà đi chuẩn bị điểm tâm cho nàng, chờ nàng phát ngốc xong, mới đưa điểm tâm cho nàng.



Bóng đêm buông xuống, Phủ Giang Thành giống như một tòa thành chết, không có một chút âm thanh nào.



Vu Hoan chờ đến nửa đêm, Quý Bạch cũng không đưa người đến.



Dùng đầu ngón chân cũng biết đã xảy ra chuyện.



Vu Hoan đang chuẩn bi ngủ, Dung Chiêu từ cửa sổ bay vào, Vu Hoan nhìn hắn một cái, biểu cảm nhàn nhạt.



"Bên kia xảy ra chuyện gì?"



Dung Chiêu đóng cửa sổ lại: "Không có người, không biết đã xảy ra chuyện gì."



Trong phủ vực chủ không có một bóng người, cũng không có dấu vết đánh nhau, thật giống như những người đó biến mất trong khí.



"A..."



Có thể làm ra chuyện này chỉ có hai loại người.



Không phải bị Ma tộc bắt đi thì chính là những người thảo phạt Ma tộc bắt được.



Nhưng có lẽ Quý Bạch cũng không phải dễ dàng bị người ta bắt được.



Thở dài, Vu Hoan xoay người nằm bẹp trên giường, đầu gối trên cánh tay, nhìn chằm chằm phía trên.



Dung Chiêu chần chờ, vẫn đi qua, nằm bên ngoài Vu Hoan, ôm Vu Hoan vào trong lòng.



Vu Hoan đã quen, gần đây hắn đều ôm nàng ngủ, nàng điều chỉnh tư thế, tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại nặng nề ngủ.



Ôm Vu Hoan, Dung Chiêu giống như ôm cái bếp lò, trong cơ thể có cảm giác quái dị len lỏi, con ngươi lạnh nhạt nhiều thêm một phần màu ấm nhiệt liệt.



Nhìn nhìn Vu Hoan ở trong ngực đã ngủ say, Dung Chiêu áp xuống cảm giác quái dị trong lòng kia, càng ôm chặt cả người Vu Hoan hơn nữa.



Sáng sớm ánh mặt trời nhảy qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, dừng lại trên bóng dáng hai người đang ôm nhau ngủ, Vu Hoan ưm một tiếng, đẩy Dung Chiêu ra ngồi dậy.



Dung Chiêu vốn dĩ không ngủ, Vu Hoan ngồi dậy, hắn cũng không nhúc nhích.



"Xích ra." Vu Hoan đẩy đẩy Dung Chiêu.



"Hôn ta một cái." Dung Chiêu bình tĩnh đòi hôn.



Vu Hoan: "..." Ông nội ngươi!



Chịu đựng xúc động muốn đánh chết Dung Chiêu, có lệ hôn má hắn một cái, khi nàng chuẩn bị đứng dậy, Dung Chiêu đột nhiên đè ép nàng xuống, thân vừa lật liền đè Vu Hoan ở phía dưới.



Hơi thở lạnh lẽo áp bách đến, từ bắt đầu thử, dịu dàng, dần dần thay đổi thành bá đạo chiếm hữu.



Tay Dung Chiêu ở bên hông Vu Hoan bồi hồi, nhẹ nhàng trượt một cái liền chui vào bên trong y phục của Vu Hoan.



Xúc cảm mềm mại làm cả người Dung Chiêu run rẩy, hô hấp đều tăng thêm không ít, càng thêm dùng sức hôn.



Trong lòng Vu Hoan câm nín, mẹ nó, nàng chưa từng dạy hắn mà?



Chẳng lẽ tự học thành tài?



Vu Hoan đè tay Dung Chiêu lại, dùng kỹ xảo thoát khỏi ngực Dung Chiêu, nhanh chóng xoay người đi xuống.



Có chút thở hổn hển trừng Dung Chiêu: "Chàng học ở đâu?"



Trong mắt Dung Chiêu tràn đầy thất vọng, nằm trên giường mềm bất động, ngón tay chỉ chỉ cái bàn bên cạnh.



Trên bàn để vài quyển sách.



Vu Hoan đi qua lật vài tờ, sắc mặt lập tức đỏ ửng, quyển sách trong tay nàng sau một giây biến thành bột mịn.



Đờ mờ, loại sách cấm này từ đâu chui ra?



"Người thích nhau là có thể làm chuyện này, chẳng lẽ Vu Hoan không thích ta?" Dung Chiêu nghiêng đầu, y phục nửa mở, lộ ra lồng ngực trơn bóng bên trong, vẻ mặt nghi hoặc.



Vu Hoan tiến đến sửa sang lại y phục cho hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta còn chưa thành thân đâu, đây là chuyện mà phu thê mới có thể làm."



Dung Chiêu thuận thế giữ chặt tay Vu Hoan, đầu hướng đến ngực Vu Hoan dựa vào: "Vậy chính là nàng không thích ta."



Vu Hoan: "..." Thật muốn tát một phát đánh chết hắn!



Dung Chiêu cọ cọ, tay bắt đầu không an phận, theo vòng eo Vu Hoan cọ cọ lên trên.



Thấy Vu Hoan không có phản đối, động tác của Dung Chiêu liền lớn thêm.



Vu Hoan bắt lấy tay Dung Chiêu: "Không được xem vài thứ đó nữa."



Dung Chiêu ôm lấy Vu Hoan, cả khuôn mặt đều chôn trong ngực Vu Hoan, giọng có chút nghẹn ngào: "Chúng ta đi thành thân đi!"



Cả người Vu Hoan cứng đờ, thành ông nội ngươi á!



Thành thân nói là được sao? Nói thành là thành à!



Vu Hoan đẩy Dung Chiêu ra, sửa sửa y phục có chút loạn, thấy Dung Chiêu còn nằm bò bất động, lại có chút không đành lòng, khom lưng hôn một cái: "Đừng quậy nữa, chờ thêm một chút thời gian nữa đi."



"Vậy nàng hôn ta một cái." Dung Chiêu ngửa đầu, khóe miệng mỉm cười: "Ta nói được thì nàng mới được dừng."



Vu Hoan: "..." Đứa nhỏ hư hỏng này từ đâu chui ra?



Mẹ nó, trả Dung Chiêu cao lãnh lại cho nàng!



Vu Hoan nhận mệnh đi tới, so với kỹ xảo, không thể không nói ngày hôm nay Dung Chiêu hành động còn lợi hại hơn nàng nhiều.



Cũng không biết có phải nam nhân tại phương diện này trời sinh mạnh hơn nữ nhân một ít hay không.



"Được chưa?" Vu Hoan thở dốc hỏi.



"Không."



"Được rồi đi?" Cọ xát cái giường bao lâu rồi?



"Không được."



Ông nội ngươi, Vu Hoan đột nhiên buông Dung Chiêu ra: "Tự hôn mình đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện