Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Vu Hoan thật sự không biết Nam Chi muốn đi đâu, dọc đường đi nàng ta và Quý Bạch bị người ta đuổi giết tre già măng mọc, Vu Hoan nhìn thấy mà mệt cả tim.



Vị muội muội này sao lại cứng đầu như vậy?



Đi theo Quý Bạch luôn là tốt rồi.



Còn một hai phải dòi trở về tranh vũng nước đục này.



"Nhìn cái này xem." Giọng của Dung Chiêu bên cạnh vang lên.



Vu Hoan nhìn đồ phía trước: "Đây là cái gì?"



"Bản đồ đến cửa vào Ma giới."



Vu Hoan lật lật sách, trên đó vẽ núi cao nước chảy, ở chính giữa vẽ một cánh cửa.



"Tư Hoàng đã đến."



Dung Chiêu ừ một tiếng, nàng dựa vào một tấm bản đồ liền biết là Tư Hoàng đưa tới...



Tuy biết quan hệ giữa nàng và Tư Hoàng cũng không có cái loại quan hệ kia, nhưng trong lòng hắn lại giống như bị đổ bình chấm chua.



"Chúng ta ở đây..." Vu Hoan chỉ chỉ bản đồ, mày đột nhiên nhăn lại: "Dựa theo lộ trình của Nam Chi hiện tại thì mục đích cuối cùng là cửa vào Ma giới?"



Trùng hợp?



Hay là có nguyên nhân khác?



Sao nàng ta lại biết cửa vào Ma giới?



"Chàng gọi Quý Bạch lại đây." Vu Hoan chọc chọc Dung Chiêu.



Dung Chiêu khom lưng hôn một cái trên mặt Vu Hoan mới buông nàng ta, nhảy xuống xe ngựa.



Rất nhanh Quý Bạch đã đi đến, Dung Chiêu không đi theo.



"Có việc gì?" Quý Bạch không biết Vu Hoan muốn đi theo bọn họ làm cái gì, hiện tại lại đơn độc tìm hắn...



Vu Hoan ném tấm bản đồ vào trong tay Quý Bạch.



Ánh mắt Quý Bạch hoài nghi nhìn Vu Hoan, lại nhìn tấm bản đồ, cuối cùng cầm lên.



Bản đồ của Linh Võ Vực hắn rất quen thuộc, nhưng cánh cửa ở giữa kia... là cánh cửa vào Ma giới?



Mà bọn họ hiện tại đang hướng đến cánh cửa kia?



"Đây... từ đâu mà ngươi có?" Người bên ngoài tìm cửa Ma giới đều muốn điên rồi, vậy mà nữ nhân này tùy tùy tiện tiện lại có thể lấy bản đồ ra.



"Đây không phải là chuyện mà ngươi nên hỏi đến, vì sao Nam Chi biết cửa vào Ma giới?"



Đầu ngón tay của Quý Bạch nhẹ nắm chặt tấm bản đồ, mày nhăn thật sâu, cánh môi mím chặt.



Cái nơi này...



Quý Bạch đột nhiên đứng dậy ra khỏi xe ngựa, nhưng rất nhanh hắn lại lộn trở về, trong tay cầm một bản đồ lớn hơn nữa.



Hắn mở bản đồ ra, một ít không có đánh dấu từng cái một đối ứng.



"Đây là thôn trang mà Nam Chi được sinh ra. Cửa vào Ma giới ở trên núi phía sau thôn trang này."



Vu Hoan đưa mắt nhìn nhìn: "Nói như vậy, cũng có thể giải thích vì sao Trường Sinh Tiêu lại xuất hiện trong cơ thể Nam Chi."



Có lẽ Trường Sinh Tiêu ở vùng phụ cận cửa vào Ma giới, nhận thấy được phong ấn cửa vào buông lỏng, cho nên mới ẩn núp vào trong cơ thể Nam Chi.



"Nhưng vì sao Nam Chi lại muốn quay về?" Quý Bạch vẫn khó hiểu như cũ, Nam Chi không có khả năng biết cửa vào Ma giới ở đó!



Vu Hoan lấy lại tấm bản đồ của mình lại, cười trào phúng: "Thần Khí đều có Linh, là Thần Khí chỉ dẫn nàng ta trở về."



Thần Khí...



Quý Bạch khiếp sợ nhìn Vu Hoan: "Vì sao? Vì sao muốn Nam Chi phải trở về?"



Nàng trở về có ích lợi gì? Nàng chẳng qua chỉ là ký chủ của Thần Khí...



"Vì sao?" Vu Hoan càng thêm trào phúng: "Ngươi cho rằng Trường Sinh Tiêu sẽ không thể hiểu được xuất hiện ở nơi đó sao?"



"Ý của ngươi là..." Không thể nào là ý kia, không thể nào...



Nét mặt Vu Hoan không thể nghi ngờ chính là khẳng định phỏng đoán của hắn.



Trường Sinh Tiêu được cố tình đặt ở nơi đó, là vì trấn áp cửa vào Ma giới...



Mười mấy năm trước, xuất hiện tình huống Trường Sinh Tiêu không có cách nào khống chế được cửa vào Ma giới, thậm chí còn có khả năng là Trường Sinh Tiêu đã chịu bị thương nặng cho nên nó lựa chọn trốn vào trong cơ thể Nam Chi, nghỉ ngơi lấy lại sức, hiện giờ cửa vào Ma giới mở rộng ra, đương nhiên Trường Sinh Tiêu phải đi về thực hiện chức trách của bản thân.



Nhưng Nam Chi thì sao?



Nàng ta phải làm sao bây giờ?



Nếu Trường Sinh Tiêu rời khỏi cơ thể Nam Chi, vậy nàng ta còn có thể sống sót sao?



Trong những việc này, nàng ta mới là người vô tội nhất...



"Không được, ta không thể để nàng ấy đi." Quý Bạch đứng dậy, nhảy xuống xe kêu đội ngũ dừng lại.



Đội ngũ dừng lại, Nam Chi cũng ra khỏi xe ngựa: "Làm sao vậy?"



"Nam Chi." Quý Bạch đỡ Nam Chi xuống, ngữ khí kiên định mà nghiêm túcc: "Nàng không thể trở về."



Nam Chi sửng sốt, sau đó ném Quý Bạch ra: "Ta cần phải trở về, Thẩm đại ca..."



"Thẩm Thiên Lị đã không phải Thẩm Thiên Lị nguyên bản, nàng đi cũng không thay đổi được việc gì." Quý Bạch gào thét cắt ngang lời nói của Nam Chi: "Hiện tại hắn là chủ nhân của Ma giới, vô tâm vô tình, thậm chí ngay cả nàng là ai đều có khả năng không nhớ rõ, nàng đi có ích lợi gì?"



"Không..." Nam Chi lắc đầu: "Nhất định có thể."



"Nam Chi..." Quý Bạch thống khổ nhìn Nam Chi: "Chẳng lẽ trong lòng nàng, Quý Bạch ta không có một chút vị trí nào sao? Nàng vì Thẩm Thiên Lị đau lòng khổ sở, chẳng lẽ ta không vì nàng đau lòng khổ sở?"



"Quý Bạch..." Trong mắt Nam Chi hiện lên tia hoảng loạn, nhưng trong nháy mắt bị nàng đè ép xuống, ánh mắt trấn định, ngữ khí lạnh lẽo: "Ngươi đi đi, ta sẽ không thích ngươi, mấy ngày nay cảm ơn ngươi đã chăm sóc."



Lời nói vô tình rơi vào trong tai Quý Bạch, từng chữ một đánh vào trái tim hắn.



"Ha..."



Quả nhiên hắn vĩnh viễn đều là người ngoài cuộc, mấy ngày nay ở chung, chẳng qua chỉ là cho hắn ảo tưởng tự cho là đúng thôi.



Trong lòng nàng chưa từng có hắn...



"Quý Bạch, ta rất cảm ơn những chuyện mà ngươi làm vì ta, nhưng người ta yêu chính là Thẩm đại ca, ta muốn đi tìm huynh ấy. Huynh ấy sinh ra hy vọng cho ta, cho ta một khoảng thời gian an ổn nhất, đời này, ta chỉ có thể yêu huynh ấy..."



"Được." Quý Bạch lui về sau hai bước: "Ta đưa nàng đi."



Có hy vọng sẽ có thất vọng, hắn từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, từ địa ngục bò lên thiên đường, nhưng cảm nhận khi ngã xuống lần nữa lại đau gấp mấy trăm lần so với lần đầu tiên.



"Không cần, lộ trình phía trước ta có thể tự mình đi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, đã gây thêm phiền phức cho ngươi, thật xin lỗi." Nam Chi cúi người 90 độ.



Động tác này, lại kích thích đến Quý Bạch.



Người xa lạ mới có thể hành lễ lớn như vậy.



Nam Chi cúi người ba lần liên tiếp, nháy mắt mỗi lần cúi người, trong lòng nàng lại niệm câu khác.



Nam Chi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Quý Bạch, bảo trọng."



Quý Bạch cười thảm lạnh nhạt, con ngươi một mảnh tĩnh mịch, hắn nhìn Nam Chi xoay người rời đi.



Thân hình cứng đờ ở nơi đó giống như khối điêu khắc.



Vu Hoan đuổi theo Nam Chi, sau khi Nam Chi chạy như điên một khoảng cách mới ngừng lại, bàn tay chống thân cây, thân hình mảnh khảnh run rẩy trong gió, âm thanh kiềm nén nghẹn ngào bay bay trong gió.



Quý Bạch, thật xin lỗi.



Ta không thể ích kỷ như vậy.



Ta không thể nhìn Thẩm đại ca lâm vào vực sâu mà ta lại ở bên cạnh hạnh phúc an khang.



"Hà tất gì?"



Nam Chi nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.



Vu Hoan dựa vào trên thân cây cách đó không xa nàng ta, Dung Chiêu đứng ở bên cạnh Vu Hoan, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người Vu Hoan. Hai người bọn họ đều mặc y phục cùng màu, rõ ràng xét trên giá trị nhan sắc không xứng đôi, nhưng ở trên khí chất hai người lại vô cùng xứng đôi.



Nam Chi hâm mộ hai người bọn họ, bọn họ có thể ở bên nhau...



Tình yêu cũng không nhất định phải có kết quả, nhưng cả quá trình cũng đều không có, đó sẽ là tiếc nuối cả đời người.



Có lẽ, nàng nên mang theo tiếc nuối này chết theo cùng!!



Không sao... Quý Bạch có thể sống bình yên là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện