Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Dù sao Nam Chi cũng không tu luyện được bao lâu, dùng Trường Sinh Tiêu yêu cầu hao phí rất nhiều sức mạnh, nàng ta không chịu đựng được cũng không có gì đáng trách.



Chỉ là... vì cái lông gì lúc trước không nói cho nàng biết?



Nàng nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Nam Chi còn tưởng nàng ta đột nhiên trâu bò, có thể đưa nàng an toàn đến cửa vào Ma giới.



Làm nửa ngày, đến nửa đường lại rớt mắt xích.



Nam Chi có chút xấu hổ, lúc trước nàng không nghĩ đến dùng Trường Sinh Tiêu lại hao phí tinh lực như vậy.



Vu Hoan hận sắt không thành thép trừng Nam Chi liếc mắt một cái, tức giận nói: "Ta thử chuyển một ít sức mạnh cho ngươi trước, sức mạnh của ta có chút không giống với các ngươi, cho nên có một chút khó chịu nào ngươi phải nói liền cho ta biết, hiểu không?"



Nam Chi gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.



Vu Hoan đặt tay sau lưng Nam Chi, Linh Hồn Chi Lực theo tay nàng chầm chậm chảy vào trong cơ thể Nam Chi. Nam Chi chỉ cảm thấy có một cổ sức mạnh rất ấm áp chảy vào trong cơ thể, bổ sung tinh lực bị nàng tiêu hết kia.



Nhưng rất nhanh, trên mặt Nam Chi liền xuất hiện chi sắc thống khổ, Vu Hoan vẫn luôn quan sát thay đổi của Nam Chi, nháy mắt liền thu hồi Linh Hồn Chi Lực lại.



"Không sao chứ?" Quả nhiên người thường không có cách nào thừa nhận được Linh Hồn Chi Lực.



Trong cơ thể nàng cũng có linh lực, nhưng linh lực đã không giống với linh lực bình thường nữa, nàng cũng không dám dùng linh lực biến dị gì đó truyền cho Nam Chi.



Nam Chi điều tức hơi thở: "Vừa mới bắt đầu rất thoải mái, nhưng sau đó sức mạnh của ngươi đưa vào không có cách nào dung hợp với sức mạnh của ta cả."



"Vu Hoan cô nương, trên người của ngươi còn có đan dược gì không?" Nàng nhớ rõ Vu Hoan đã cho Quý Bạch đan dược.



Vu Hoan hơi hơi nhíu mày: "Đan dược cũng không phải thứ tốt lành gì, tình trạng thân thể của ngươi cũng không giống với người thường, có khả năng đan dược sẽ xảy ra một ít tác dụng phụ."



"Không sao, dù sao ta cũng không thể để ngươi bị vây ở đây đúng không?" Giọng của Nam Chi ấm áp dịu dàng.



Trận pháp xung quanh đã bắt đầu xuất hiện thay đổi, bọn họ bây giờ ở vị trí trung tâm của trận pháp, trận pháp ở đây là cái thứ đồ chơi gì, ai cũng không biết, vây ở trung tâm có thể còn phiền phức hơn bị vây ở bên ngoài nhiều.



Vu Hoan chần chờ, cuối cùng vẫn lấy bình đan dược ra, chọn lựa phẩm cấp tốt nhất đưa cho Nam Chi.



Phẩm cấp càng tốt, tác dụng phụ của đan dược càng thấp.



Nam Chi không chần chờ chút nào, nhận lấy đan dược liền nuốt xuống.



Tốc độ hiệu quả của đan dược rất nhanh, khi trận pháp sắp hoàn toàn khởi động, Nam Chi tiếp tục dắt Vu Hoan đi về phía trước.



Trong lúc đi Nam Chi ăn đan dược tổng cộng ba lần mới ra khỏi toàn bộ trận pháp Vĩnh Hằng.



Nháy mắt bước ra khỏi trận pháp, Vu Hoan thiếu chút nữa đã bị cảnh tượng trước mặt chói mù mắt.



Nàng cảm thấy bản thân không có cách nào hình dung được cánh cửa kia...



Ách, nếu một hai phải hình dung mà nói.



Thì chỉ có một chữ.



Giàu!



Toàn bộ cánh cửa đều lấp la lấp lánh kim quang, tự sáng lên vô cùng đặc biệt.



"Cánh cửa này nhất định có thể bán ra được rất nhiều tiền." Vu Hoan tổng kết một câu.



Nam Chi: "..."



Đây là cửa của Ma giới, vị này còn nghĩ bán lấy tiền, dã tâm còn có thể lớn thêm một chút không?



Ngày thường cũng không nhìn ra vị này là người tham tiền mà?



Trước cửa là một quảng trường hình chữ nhật đủ để chứa vạn người, bọn họ đứng ở một đầu bên quảng trường, cánh cửa nằm ở một đầu khác của quảng trường.



Bốn phía cũng không có bóng dáng của Ma tộc...



Nghĩ như vậy làm Vu Hoan cảm thấy có chút không đúng, nếu Ma tộc muốn đi ra, cũng phải thông qua trận pháp Vĩnh Hằng kia, vậy bọn họ làm sao xông ra được?



Chắc cũng không phải có hai cái Trường Sinh Tiêu chứ?



Hay là cái trận pháp này do Thẩm Thiên Lị thiết lập? Thẩm Thiên Lị trâu bò vậy sao?



Cho dù là hắn thiết lập, vậy Trường Sinh Tiêu làm sao lại có thể thông suốt?



Ôi, đây lại là cái vấn đề.



Vu Hoan còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề không phù hợp với lẽ thường này thì bên kia Nam Chi đã đến cánh cửa đối diện.



Dáng người bước đi kia giống như người đang đi chịu chết.



Vu Hoan từ bỏ vấn đề này, nhanh chóng đuổi theo: "Ngươi muốn đi tìm Thẩm Thiên Lị?"



"Ừ..." Nam Chi gật đầu, nàng không muốn Thẩm đại ca biến thành dáng vẻ kia, nhất định Thẩm đại ca cũng rất chán ghét bộ dáng hiện tại của bản thân.



"Ngươi biết thân phận hiện tại của Thẩm Thiên Lị là gì không?" Vu Hoan giữ chặt Nam Chi.



"Ta biết." Đúng là bởi vì biết, cho nên nàng mới càng muốn làm Thẩm đại ca trở về như xưa.



"Hắn đã không còn thất tình lục dục, hắn nhìn thấy ngươi cũng sẽ xem như nhìn thấy một người xa lạ không quen biết, ngươi đi tìm hắn, nói không chừng hắn sẽ giết chết ngươi?"



"Không, Thẩm đại ca không giống với những người khác." Nội tâm của Thẩm đại ca thiện lương, huynh ấy sẽ không đổi thành Ma tộc máu lạnh vô tình như vậy.



Vu Hoan buông Nam Chi ra nhún vai: "Ta đã khuyên ngươi rồi, tự ngươi không nghe, chết rồi cũng đừng hối hận."



Nam Chi xoay người, tiếp tục đi về phía cánh cửa.



Nàng sẽ không hối hận...



"Đáng tiếc Quý Bạch lại si tình với ngươi như vậy, từ đây về sau liền phải ở góa." Giọng nói cà lơ phất phơ của Vu Hoan ở phía sau truyền đến.



Trong lòng Nam Chi co rút đau đớn, Quý Bạch...



Nàng không có quyền lựa chọn.



Ai bảo Thẩm đại ca đã cứu nàng vô số lần, ai bảo trên người nàng mang Trường Sinh Tiêu...



Điều đó, đều không có cách nào thay đổi được.



Cho nên, Quý Bạch, chàng quên ta đi!



Vu Hoan nhìn Nam Chi từng bước một đi đến phía trước cánh cửa, thần sắc hơi mang trào phúng.



Cánh cửa kia, cho rằng dễ mở như vậy sao?



"Kẹt~"



Vu Hoan: "..."



Đờ mờ, cốt truyện đừng có mà hố người như vậy chứ!



Hình như Nam Chi chỉ gần như là chạm vào đúng không? Chạm vào đó! Sao cửa lại mở ra thế kia!



Nam Chi có chút kỳ quái, tay nàng vừa mới chạm lên cửa, cửa liền mở ra...



Cánh cửa hoàn toàn mở rộng ra lộ ra cảnh tượng bên trong, vô số Ma tộc bọc áo đen đứng ở bên kia, người đứng đầu là Thẩm Thiên Lị.



Vu Hoan: "..." Bây giờ mới đúng sao!



Nàng đã nói Nam Chi sao có thể dễ dàng mở cửa vào Ma giới như thế được.



"Thẩm đại ca..." Nam Chi cứng đờ ở đó.



"Tôn chủ, không phải bọn họ." Ma tộc bên cạnh lên tiếng.



"Lên rồi, tôn chủ."



Giọng nói này vừa vang lên, bên kia quảng trường liền truyền đến động tĩnh.



Vô số bóng người xuất hiện trên quảng trường.



Vừa rồi Vu Hoan cũng không có đi vài bước, vừa quay đầu liền nhìn thấy Sở Vân Cẩm dẫn đầu đám người kia.



A... Sở Vẩn Cẩm thật sự vào được kìa.



Giết chết trước đi rồi nói gì nói sau!



Nghĩ như vậy, Vu Hoan cầm Thiên Khuyết Kiếm liền vọt qua.



Sở Vân Cẩm cả kinh, đại khái không ngờ Vu Hoan không thèm nói gì đã nhào lên đánh.



"Là Bách Lý Vu Hoan! Sao ả ta lại ở đây! Sở cô nương..."



"Cẩn thận!"



"Bảo vệ Sở cô nương!"



Nam Cung Triệt là người đầu tiên phản ứng, trực tiếp đối chiến Vu Hoan.



Vu Hoan không có ý muốn đánh nhau với Nam Cung Triệt, thân thể nhoáng lên vòng qua hắn đi đến Sở Vân Cẩm.



Có Nam Cung Triệt giảm xóc, Sở Vân Cẩm cũng phục hồi lại tinh thần, Linh Lung Kiếm trong tay vung lên.



Ma tộc bên kia đều xem đến ngây người, đây là bùng phát nội chiến ư?



Không phải tới thảo phạt bọn họ à?



Ngay cả lời dạo đầu cũng không thèm nói một câu, đối phương liền đánh nhau mất rồi, đây quả thật là...



"Giết."



Thẩm Thiên Lị ra lệnh một tiếng, nháy mắt Ma tộc chạy như bay về phía người bên kia.



"Thẩm đại ca!" Nam Chi người đơn lực mỏng, làm sao có thể ngăn cản được những Ma tộc kia.



Quỷ dị chính là những Ma tộc đó sôi nổi vòng qua Nam Chi, giống như không nhìn thấy nàng.



"Ma tộc đến đây, giết bọn họ."



"Tiến lên."



Tiếng chém giết ầm ĩ lan tràn khắp quảng trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện