Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Vu Hoan tránh khỏi trung tâm chiến đấu, dịch đến bên cạnh thiếu nữ.



"Tránh ra, đừng đến đây." Thiếu nữ dùng tay bụm mặt, dáng vẻ của nàng, sao có mặt mũi gặp người?



Vu Hoan đồng tình nhìn nàng ta một cái, sau đó bế Nam Chi lên, vô cùng phối hợp đi mất...



Thiếu nữ từ khe hở giữa các ngón tay nhìn bóng dáng Vu Hoan, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.



Cô nương đó tên Nam Chi? Vì sao số mệnh lại tốt đến vậy?



Vu Hoan ôm Nam Chi đến một bên, vỗ vỗ gương mặt Nam Chi: "Nam Chi, Nam Chi, Nam Chi..."



Nam Chi chầm chậm tỉnh lại, tầm mắt mơ hồ rõ ràng lên: "Vu Hoan cô nương? Ta... Thẩm đại ca đâu?"



Vu Hoan chỉ chỉ Thẩm Thiên Lị đang đánh nhau với Sở Vân Cẩm bên kia.



Nam Chi lắc lắc đầu, còn có chút mê mang, nương theo sức lực của Vu Hoan ngồi dậy, ánh mắt rơi xuống trên người Thẩm Thiên Lị.



Sao lúc trước nàng lại ngất xỉu?



Hình như là Thẩm đại ca từ trên không trung bay xuống, trước mắt nàng tối sầm lại liền mất đi ý thức...



Đúng rồi, trận pháp...



"Vu Hoan cô nương, đã xảy ra chuyện gì? Trận pháp phong ấn..."



"Đừng nóng vội." Vu Hoan vỗ vỗ bả vai Nam Chi, từ từ kể chuyện lúc trước lại một lần.



Nam Chi nghe xong có chút phát ngốc: "Ý của Vu Hoan cô nương là Thẩm đại ca muốn lấy Trường Sinh Tiêu trên cơ thể ta sau đó để một cô nương xa lạ đến chịu hết tất cả mọi chuyện?"



Vu Hoan gật đầu: "Không sai thì chính là ý này."



Hốc mắt Nam Chi đau xót, chất lỏng ấm áp chảy như điên ra ngoài, Nam Chi cứng rắn ép nước mắt trở về.



"Ta đã đủ xui xẻo, sao có thể để một cô nương khác đến chịu những thống khổ như vậy nữa chứ." Trên mặt Nam Chi lộ ra tia cười nhạt, thần sắc trong mắt kiên định.



Vu Hoan nhíu nhíu mày, tình trạng hiện tại của Nam Chi có chút sai sai nha!



Nam Chi đứng dậy, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn kiên định, giống như mạ một tầng ánh sáng trên người nàng.



Vu Hoan khó có được lộ ra vẻ mặt mê mang, tiểu nha đầu này sẽ không muốn làm chuyện điên rồ gì chứ?



Cái ý nghĩ này còn chưa hoàn thiện, Nam Chi đột nhiên đi đến thiếu nữ ngã ngồi cạnh cái ao.



"Đừng đến đây, đừng nhìn ta, đừng nhìn!" Trong miệng thiếu nữ không ngừng nỉ non.



Trong lòng Nam Chi đau xót, ngồi xổm xuống giữ chặt tay thiếu nữ, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, đều là ta sai, ngươi đừng lo lắng... ta sẽ làm ngươi khôi phục."



Ánh sáng ấm áp từ đầu ngón tay Nam Chi truyền vào trong cơ thể thiếu nữ kia, làn da khô khốc như vỏ cây giống như được tưới nước, bắt đầu có sức sống trở lại.



Đây là năng lực của Trường Sinh Tiêu, kéo dài tuổi thọ, cải lão hoàn đồng.



Thiếu nữ kinh ngạc nhìn tay của mình, nàng... nàng trở về bình thường rồi?



Nam Chi thu hồi tay, trịnh trọng nói: "Sau này xin ngươi có thể chăm sóc Thẩm đại ca thật chu đáo."



"Ngươi..." Vậy mà nàng ta có thể làm mình khôi phục?



Nam Chi cười cười, dứt khoát đứng dậy, trở lại bên người Vu Hoan: "Vu Hoan cô nương, Trường Sinh Tiêu nhờ cậy ngươi, hy vọng ngươi có thể bảo quản nó, đừng để người khác rơi vào kết cục không có đường lui giống ta."



"Nam Chi?" Vu Hoan nhíu mày: "Ngươi muốn làm cái gì?"



"Ta muốn khôi phục Thẩm đại ca thành người bình thường." Ngữ khí Nam Chi kiên định mà quyết liệt.



Nàng không muốn Thẩm đại ca biến thành như vậy, nàng chỉ hy vọng Thẩm đại ca có thể làm người thường, giống như huynh ấy hy vọng bản thân làm người thường như nguyện ước trước kia.



Ánh mắt Vu Hoan lóe lóe, lắc đầu thở dài: "Lựa chọn của ngươi ta không có quyền can thiệp, muốn làm thì làm đi."



Nam Chi cười gật đầu, người duy nhất nàng muốn xin lỗi chính là Quý Bạch.



Nhưng mà nàng không có quyền chọn, Thẩm đại ca cứu nàng nhiều lần như vậy, ơn cứu mạng nàng làm sao dám quên.



Quý Bạch... nếu có kiếp sau, Nam Chi nhất định sẽ gặp chàng trước.



Nam Chi hít sâu một hơi, đi đến Sở Vân Cẩm và Thẩm Thiên Lị đang đánh nhau.



Sở Vân Cẩm vừa lúc cướp được Ngưng Bích Kiếm trong tay Thẩm Thiên Lị, Bạch Hổ hất đuôi một cái, Thẩm Thiên Lị vì tránh đi Bạch Hổ mà phải buộc lòng lui về sau.



"Tuyết Vực, cản hắn lại." Sở Vân Cẩm lớn tiếng hạ lệnh.



Nàng ta muốn có chút thời gian hấp thu thần lực trong Ngưng Bích Kiếm.



"Sở cô nương, có muốn ta giúp đỡ không?" Giọng nói kiều mềm vang lên bên tai nàng ta.



Bách Lý Vu Hoan...



Sở Vâm Cẩm lập tức sinh ra điềm xấu.



Điềm xấu nhanh chóng ứng nghiệm, ngực đột nhiên đau xót, cả người bay đến phương hướng của Bạch Hổ.



Vu Hoan lau lau tay, có chút ghét bỏ đuổi theo, duỗi tay lấy Thiên Khuyết Kiếm từ trong không khí, vô số kim quang hội tụ hướng về phía Sở Vân Cẩm và Bạch Hổ.



Bạch Hổ dùng đuôi đỡ Sở Vân Cẩm, để nàng ta lên lưng mình: "Chủ nhân, thực lực của Bách Lý Vu Hoan không phải chúng ta có thể đối phó."



Sở Vân Cẩm cắn răng: "Lui." Dù sao nàng ta cũng đã lấy được Ngưng Bích Kiếm.



Bách Lý Vu Hoan, hiện tại ta không thể trêu vào ngươi, nhưng ta chạy trốn còn không được sao?



"Grừ!" Bạch Hổ rít gào một tiếng, không gian đột nhiên nổi lên sóng gió kịch liệt.



"Mẹ nó ngươi lại muốn chạy!" Vu Hoan giận dữ, nữ nhân này ngoại trừ chạy thì có kỹ năng nào khác không! Có bản lĩnh thì tới đánh một trận nè!



"Dung Chiêu cản ả ta lại!"



Sở Vân Cẩm cười lạnh: "Ta không chạy chẳng lẽ còn đợi ngươi giết ta? Bách Lý Vu Hoan ngươi đừng đắc ý, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, sau này còn gặp lại!"



Chữ cuối của Sở Vân Cẩm còn chưa dứt đã biến mất cùng với thân ảnh của Bạch Hổ trong không khí.



Tốc độ của Dung Chiêu vẫn chậm một bước.



Bốn phía khôi phục lại an tĩnh.



Một lát sau.



"Đờ mờ, tiện nhân!" Vu Hoan hùng hùng hổ hổ tại chỗ, toàn bộ không gian đều là âm thanh tức học máu của nàng.



Thẩm Thiên Lị rơi xuống mặt đất, thân mình nhoáng lên, sức mạnh trong cơ thể đang nhanh chóng thoát ra ngoài...



Khi hắn còn đang nghi hoặc, trước mắt đột nhiên lâm vào hắc ám.



Vu Hoan mắng hồi lâu, mới dừng lại được.



Vừa quay đầu liền nhìn thấy Nam Chi đánh hôn mê Thẩm Thiên Lị...



Vu Hoan: "..." Vị muội muội nhát như chuột biến thân thành nữ hán tử trâu bò bưu hãn?



Nam Chi cũng cảm thấy kỳ lạ, sao mới có một chút mà Thẩm Thiên Lị đã hôn mê?



Thẩm Thiên Lị vì thần lực của Ngưng Bích Kiếm bị Sở Vân Cẩm hút đi, hắn lại có khế ước linh hồn với Ngưng Bích Kiếm, sức mạnh của hắn cũng sẽ bị xói mòn, lúc này mới dễ dàng bị Nam Chi đánh hôn mê.



"Vu Hoan cô nương, làm phiền ngươi giúp ta hộ pháp được không?" Nam Chi để Thẩm Thiên Lị nằm ngay ngắn trên mặt đất, thỉnh cầu nhìn Vu Hoan.



Vu Hoan tức giận vừa mới dịu lại, thần sắc còn có chút khiến người ta sợ hãi, trong lòng Nam Chi thấp thỏm, ngay lúc này Vu Hoan thật đáng sợ!



Lát sau, Vu Hoan mới gật đầu.



Được sự đồng ý của Vu Hoan, Nam Chi ngồi xếp bằng vào bên cạnh Thẩm Thiên Lị, rạch một đường ở hai cổ tay của Thẩm Thiên Lị, máu chảy ra lại là màu đen.



Nam Chi hít sâu một hơi, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, cắt một đường ở trên tay mình, máu đỏ tươi chảy ra nhỏ giọt trên mặt đất.



Nàng muốn đổi máu trong cơ thể nàng vào trong cơ thể Thẩm Thiên Lị.



Máu của nàng có Trường Sinh Tiêu tẩm bổ, tuy công hiệu không có tốt như bản thể của Trường Sinh Tiêu, nhưng làm Thẩm đại ca khôi phục lại bình thường vẫn có khả năng.



Quá trình thay máu cực kỳ thống khổ, máu và thân thể bài xích nhau, cần phải dùng linh lực đi dung hợp.



Càng bởi vì Thẩm Thiên Lị là Ma tộc, hao phí thời gian càng nhiều.



Khi Thẩm Thiên Lị chảy máu ra là màu đỏ, Nam Chi mới dừng lại việc đưa máu vào trong thân thể Thẩm Thiên Lị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện