Nha hoàn kia ngây người một lúc, rồi lại la lớn: "Đương nhiên đã gặp qua, ngươi chính là người đã ăn trộm trâm bạc của tiểu thư nhà chúng ta!"
Trúc Thanh hừ lạnh một tiếng: "Tiểu thư nhà các ngươi? Chưa có một ai dám ở trước mặt công chúa điện hạ của chúng ta xưng mình là tiểu thư."
Công chúa? Nha hoàn kia nghe Trúc Thanh nói vậy, hai mắt hơi híp lại.
"Tam công chúa?"
Nam Nhiễm thấy biểu tình của nàng ta thay đổi.
Càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Nhưng vẫn nhớ không ra đã gặp qua ở đâu.
Sau khi Trúc Thanh dứt lời.
Nha hoàn kia lập tức quỳ xuống.
Cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Nam Nhiễm.
Thậm chí còn nắm chặt y phục của bản thân, theo bản năng che đi vết sẹo ở trên cổ.
Run rẩy nói: "Công chúa thứ tội, là nô... nô tỳ nhận sai người."
Mấy tên gia đinh vốn dĩ còn đang bao vây Nam Nhiễm, thấy nàng ta như thế, ban đầu còn hơi ngây ngẩn không biết nên phản ứng thế nào, sau đó nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội.
Trúc Thanh không hổ là người đã đi theo nguyên thân nhiều năm.
Tức giận hỏi: "Tiểu thư nhà các ngươi là ai?"
Nha hoàn kia hơi do dự.
Qua một hồi lâu, vẫn mở miệng đáp: "Ninh Khuynh Thành cô nương."
Trúc Thanh vừa nghe thấy cái tên ngày, hai mày hơi nhăn lại.
Có thể nhìn ra, nàng ta không thích Ninh Khuynh Thành lắm.
Sau đó, Trúc Thanh quay đầu nhìn Nam Nhiễm.
"Công chúa, ngài xem nên xử lý như thế nào?"
Nam Nhiễm vừa ăn bánh quy.
Vừa nhìn đám người đang quỳ ở trước mặt.
Cô là một người rộng lượng....
Nam Nhiễm nghĩ một hồi, cuối cùng nhấc chân đi về phía Vương phủ.
Vừa đi, vừa không chút để ý mở miệng.
"Để Ninh Khuynh Thành tới quỳ."
Dứt lời, miệng của Nam Nhiễm thì ăn bánh quy, chân thì ra khỏi vòng vây của đám gia đinh.
Còn Trúc Thanh, nàng ta đi đến trước mặt nha hoàn áo xám kia.
"Nghe thấy chưa? Nhanh kêu tiểu thư nhà các ngươi đến Vương phủ thỉnh tội."
Nói xong, Trúc Thanh ôm bao lớn bao nhỏ, đuổi theo Nam Nhiễm.
Vừa đi, vừa nói thầm.
"Công chúa điện hạ thật nhân từ. Chỉ phạt nàng ta quỳ."
Nam Nhiễm không nghe rõ nàng ta thì thầm cái gì.
Nhưng vẫn nghiêng đầu, tùy ý đáp.
"Ừ?"
Trúc Thanh: "Công chúa, năm đó nàng ta ỷ vào việc bản thân đọc nhiều sách, cố ý cười nhạo ngài và Diệp Tử Đào quận chúa. Những chuyện này ngài không ghi hận sao?"
Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Trúc Thanh.
Chớp chớp mắt vài cái.
"Năm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Trúc Thanh căm giận, nói: "Năm đó ngài tiêu hết hai mươi lượng bạc mua được cây bút lông sói duy nhất có thân bút được làm từ men sứ xanh mà nàng ta thích. Sau đó, nàng ta nói ngài trong đầu nửa chữ bẻ ngang cũng không có, chỉ biết dung chi tục phấn(*)."
"Ngài là công chúa, thân phận tôn quý, nàng ta dựa vào đâu dám nói ngài như thế. Còn nữa, mua bút lông với việc trong đầu nửa chữ bẻ ngang cũng không có không hề liên quan với nhau."
Nhưng sau khi căm giận một lúc, Trúc Thanh lại mở miệng.
"Bất quá, ngài sai nô tỳ đánh nàng ta một bạt tai, đúng là rất sảng khoái. Ỷ vào việc mình quen thân với Trưởng công chúa nên nàng ta mới dám không để ngài vào mắt. Hừ!"
Nam Nhiễm nghe Trúc Thanh kể, dần dần nhớ ra.
"Chuyện này có quan hệ gì với Diệp Tử Đào?"
"Cái này... nô tỳ cũng không biết! Chỉ là lúc ấy thời điểm Ninh Khuynh Thành với ngài cãi nhau, Diệp Tử Đào quận chúa cũng đứng bên cạnh, bị nàng ta chọc giận đến đỏ mắt. Nói chung, từ trước đến nay, Diệp quận chúa vẫn luôn không thích Ninh Khuynh Thành."
Nói nói một hồi, hai người đã đi đến cửa Vương phủ.
Vừa đến cửa, đã gặp A Trạch công công.
A Trạch vội vàng chạy xuống bậc thang.
Hành lễ với Nam Nhiễm.
"Tham kiến công chúa điện hạ."
Hiển nhiên, A Trạch đã biết thân phận của Nam Nhiễm.
Tay cầm phất trần, mỉm cười nói: "Công chúa điện hạ, Vương gia đang nghị sự ở thư phòng với mọi người. Nhưng trước đó đã dặn dò nô tài, nếu ngài tới thì đưa ngài đến đình hóng gió nghỉ ngơi một lát. Điểm tâm ngài thích ăn cũng đã cho nhà bếp chuẩn bị sẵn."
...
(*) Dung chi tục phấn (庸脂俗粉): chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa