Editor: Nha Đam



Phong Thiển không khỏi ngây người.



Thật ngoan.



Nhớ rằng khi lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt của đối phương cực kỳ lạnh lùng.



Nó giống như một vực sâu tĩnh lặng, lạnh giá.



Bây giờ, đôi mắt của thiếu niên vẫn đen như mực, nhưng không còn vẻ lạnh lùng như trước.



Giọng nói nhẹ nhàng cùng với động tác nhỏ năm chặt ngón tay đều thực ngoan ngoãn.



"Ừm."



Phong Thiển nói.



Cô mang thiếu niên trẻ xuống xe ngựa.



Nam Khanh nắm chặt tay của cô suốt chặng đường.



Cũng ngoan ngoãn và an tĩnh.



Phong Thiển cũng tùy ý để mảnh nhỏ dắt như vậy.



Sân mà xe ngựa hạ cánh là nơi mà nguyên chủ ở.



Đây cũng là nơi mà chỉ có Các chủ của Cửu Châu Các mới đủ tư cách sống.



Bốn phía được bao quanh bởi linh lực, rất thích hợp để tu luyện.



Phong Thiển dẫn Nam Khanh qua hành lang dài rồi đến cửa một căn phòng.



Cô nghiêng mắt về phía thiếu niên.



"Tương lai A Khanh sẽ sống ở đây."



Nam Khanh ngẩng đầu nhìn cánh cửa trước mặt, sau đó quay đầu nhìn cô.



Hắn cụp mắt xuống nói nhỏ: "Vậy, sư phụ ở chỗ nào?"



Nói xong, thiếu niên lại cúi đầu, mím môi nhìn tay hai người đang nắm chặt.



"Ta?"



Phong Thiển ngẩn người.



Cô chỉ sang phòng bên cạnh.



"Ta ở bên cạnh A Khanh."



Phong Thiển suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: "A Khanh có cái gì không hiểu, có thể trực tiếp đến gặp ta."



Nam Khanh ngước mắt lên nhìn cô.



Một lúc lâu sau, hắn mới ngoan ngoãn trả lời "Vâng."



Phong Thiển giơ tay đẩy cửa, mang Nam Khanh bước vào.



Mặc dù phòng không có người ở nhưng vẫn luôn đầy đủ mọi thứ.



Phòng rất tốt.



"A Khanh trước tiên làm quen với nơi này một chút, sau này ta sẽ dạy ngươi tu luyện."



Sau khi Phong Thiển suy nghĩ một chút liền nói một cách nghiêm túc với thiếu niên.



Nam Khanh ngoan ngoãn gật đầu.



Phong Thiển nhìn thiếu niên, lại có chút không yên tâm nói: "Ta phải ra ngoài một chuyến. Nếu A Khanh gặp phải chuyện gì, liền lắc chiếc chuông trên tay ba lần nhé."



Mảnh nhỏ đáng thương, dù nhìn thế nào cũng thấy dễ bị bắt nạt.



Để hắn ở đây một mình như thế này, cũng thực đáng thương......



Nam Khanh dừng một chút.



Thiếu niên mím môi, giơ tay.



Đầu ngón tay nắm lấy góc áo của cô.



Nhẹ giọng: "Không thể...... Cùng đi sao?"



Phong Thiển chớp chớp mắt.



"A Khanh muốn đi cùng ta sao?"



Cũng không phải là không thể mang theo mảnh nhỏ.



Phong Thiển suy tư.



Chỉ thấy tiểu thiếu niên trước mặt nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.



Hàng mi dài rủ xuống, che đậy đôi mắt.



Phong Thiển nhìn Nam Khanh.



Cô gật đầu: "Được rồi, chúng ta cùng đi."



Nghe thấy câu trả lời của cô, thiếu niên không khỏi cong mắt.



Đầu ngón tay nhéo góc áo của cô, rồi nhẹ nhàng mở ra.



Ánh mắt dừng trên tay cô một lát, rồi từ từ quay đi.



Nhìn động tác của thiếu niên, Phong Thiển cũng có chút ngạc nhiên.



Rõ ràng, trước kia còn cứng nhắc và thẹn thùng.



Bây giờ lại có vẻ như rất tự nhiên.



Phong Thiển thở dài.



Haizz.



Mảnh nhỏ cũng thực sự khó hiểu.



Dù sao thì ... đều phải sủng thôi.



Tuy nhiên, mỗi khi nhìn thấy mảnh nhỏ của Điện hạ như vậy, Phong Thiển sẽ có một cảm giác rất kỳ lạ.



Rõ ràng là Điện hạ lạnh lùng như vậy, nhưng mảnh nhỏ trong mỗi thế giới đều rất ngoan.



Giống tiểu khả ái.



Thế giới này vẫn là một tiểu đáng thương ngoan ngoãn.



Cô lấy ra thần khí bảo kiếm của nguyên chủ ra.



Theo ý niệm của, thanh kiếm lớn dần lên.



Phong Thiển liếc nhìn, đưa Nam Khanh đứng trên thân kiếm.



"A Khanh ôm chặt lấy ta."



Nam Khanh nhìn xuống thanh kiếm dưới chân, sau đó lại nhướng mắt, rơi vào trên chiếc eo mảnh khảnh của cô.



Hắn mím môi.



Ngón tay buông lỏng năm ngón tay của cô ra, từ từ đưa tay lên, ôm lấy eo cô.



Thiếu niên mười tuổi thấp hơn cô một chút.



Lúc này ôm lấy eo cô như vậy, vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện