Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.
Kỷ Tiểu Tư thực sự khủng hoảng, không khống chế được nữa. Cô ta nhắn rất nhiều tin, nếu không phải Đường Quả đã hiểu rõ cô ta, sợ rằng cũng đồng tình.
Các thành viên trong nhóm không ai đứng ra nói đỡ cho cô ta. Kỷ Tiểu Tư xấu tính xấu nết, ai cũng biết.
Giáo Hoa cho thông minh tuyệt đỉnh, tuy rằng có ý trêu cô ta, nhưng nếu cô ta biết nỗ lực, sử dụng đan dược một cách hợp lí, tập trung ôn tập, cố gắng giải đề, cũng làm những bài bình thường mình không làm được, chắc chắn sẽ đậu vào trường đại học tốt.
Nhưng cô ta chỉ muốn không làm mà hưởng, dùng thông minh tuyệt đỉnh để đi thi, đúng là gϊếŧ gà bằng dao mổ trâu, xứng đáng rơi xuống tình cảnh hiện giờ.
[Kỷ Tiểu Tư]: Tôi dùng tất cả đồ của tôi để đổi lấy một viên, chỉ một viên thôi, được không? Kỷ Tiểu Tư nghĩ, ba môn Ngoại ngữ, Số học và Văn học của cô ta khá đều nhau, dù sao thì cũng đã học từ bé, có ưu thế hơn. Ngược lại, ba môn khoa học tự nhiên, nội dung đã nhiều, đề cũng khó nhằn, nên cô ta quyết định dùng viên đan dược cuối cùng cho môn Lý.
Đường Quả nhíu mày, đồng ý.
Cô còn nói thêm, "Thông minh tuyệt đỉnh chỉ có thể ăn được nhiều nhất là mười lăm viên, cô đã ăn bao nhiêu rồi? Tôi nhớ lần trước cô xin cho bạn của cô, hai người nếu chia đôi ra thì chưa đến mười lăm viên, vậy thì không có vấn đề."
Lòng bàn chân Kỷ Tiểu Tư lạnh toát, có dự cảm không tốt. Cô ta một mình ăn hết mười sáu viên!
"Giáo Hoa, cô có ý gì, nếu nhiều hơn mười lăm viên thì sao?"
"Tôi không đổi với cô cũng là vì tốt cho cô thôi. Tôi sợ cô ăn nhiều, vượt quá mười lăm viên, vĩnh viễn trọc đầu. Tôi cũng hết cách, đây là hậu quả của dùng não quá độ. Lần trước tôi nói sẽ không giao dịch với cô nữa cũng là vì thế. Nếu không phải vì bạn cô, tôi sẽ không đổi với cô. Tổng cộng tôi cho cô mười sáu viên, coi như cô chỉ cho bạn cô một viên, cô ăn mười lăm viên, cũng không có hậu quả này nên tôi mới dám đổi."
Cái gì??
Kỷ Tiểu Tư trợn mắt, giật tóc giả xuống, sờ đỉnh đầu trọc lóc của mình, mặt cắt không còn một giọt máu. Cô ta vĩnh viễn không thể mọc tóc nữa?
Thông minh tuyệt đỉnh chỉ có thể ăn mười lăm viên?
Kỷ Tiểu Tư phẫn nộ gõ chữ, "Tại sao lúc trước cô không nói cho tôi biết?"
"Tôi lúc đó chỉ tính cho cô mười sáu viên, cô cũng nói sẽ cho bạn của cô, có ăn cũng không quá mười lăm viên nên tôi quên mất chuyện này. Dù sao cũng có ít người giao dịch đan dược này với tôi, nhiều nhất cũng không quá mười lăm viên, nhiều hơn tôi cũng không cho. Cô là ngoại lệ. Nếu như không cảm động tình cảm của cô với bạn cô, tôi sẽ không phá lệ cho cô."
[Kí chủ chững chạc đàng hoàng giải thích, xém nữa tôi đã tin cô.] Hệ thống âm thầm đánh giá.
"Cô cho bạn cô bao nhiêu, cô có bao nhiêu, dùng bao nhiêu?" Đường Quả hỏi.
Kỷ Tiểu Tư chìm đắm trong chuyện mình không thể mọc tóc được nữa. Nguyên nhân lại còn từ chính cô ta, người ta chỉ biết là cô ta cho bạn thân. Hố mình tự đào mình tự nhảy, trách ai bây giờ?
"Kỷ Tiểu Tư, cô còn cần không? Nói thật, tôi không muốn phá lệ lần thứ hai vì cô. Nếu như cô không cần, tôi đi đây."
Kỷ Tiểu Tư phản ứng lại, "Muốn, tôi đổi tất cả đồ tôi có cho cô."
Dù sao cũng đã không mọc tóc được rồi, ăn nhiều một viên ít một viên cũng chẳng có gì khác nhau. Ngày mai thi đại học, cô ta nhất định phải phát huy tốt hơn bình thường.
Giao dịch xong, Kỷ Tiểu Tư không có tâm trạng ôn thi nữa. Cô ta nằm trên giường ngây ngốc, còn sờ lên đầu mình. Nghĩ đến chuyện tóc không thể mọc nữa, cô ta rớt nước mắt.