"Quả Quả, chị có tự tin không?"
Chu Ý vội lắm ấy. Hôm nay là ngày đi thử vai, cô nàng nhìn Đường Quả mặc đồng phục học sinh, có chút không tin được.
Thay một bộ quần áo thôi mà đã từ yêu tinh họa quốc thành nữ sinh giỏi giang rồi.
Lại nhìn Đường Quả còn đang cầm một quyển sách, cô nàng nghĩ đấy chỉ là đạo cụ, ai ngờ là một quyển Olympic Toán.
Đường Quả giải thích, "Thân là học sinh giỏi, sao lại có thể không làm Olympic Toán chứ?"
Thôi tùy chị, em không có sức phản đối.
Nhưng... chị chỉ đi diễn thôi mà, ai cần chị ở chỗ này làm đề Olympic Toán hả??? Đúng, tới thử vai có hơn hai mươi người, hai người đứng giữa. Đường Quả nói, còn sớm, quyển Olympic này chị vừa mua, thôi ngồi làm tí gϊếŧ thời gian.
Chu Ý: "..."
Nữ thần, Olympic Toán không phải muốn làm là làm đâu.
May mắn, hình tượng của Đường Quả trong mắt công chúng bất đồng với Đường Quả hiện thực, dẫn đến nhiều người không nhận ra được, cô gái ngồi đây viết viết vẽ vẽ là nữ diễn viên tai tiếng Đường Quả.
"Quá khô khan. Tôi cần một học sinh cấp ba thiên tài, không phải là một con mọt sách kính đen quê mùa." Thạch Tùng xoa xoa thái dương, "Tôi quay phim vườn trường, thời gian là từ lớp mười hai đến đại học, một con mọt sách khô khan quê mùa làm sao có thể xung đột với nữ chính đây?"
Nữ diễn viên đôi mắt đỏ bừng, nói xin lỗi, chào một tiếng rồi mau chóng chạy ra ngoài.
"Cậu cứ thế chẳng mấy mà thành Kiều Nghiệt 2.0."
Thạch Tùng im lặng, "Cậu mày cũng có muốn thế đâu, có khả năng tìm được một người biết suy nghĩ trong đám diễn viên này, quá khó. Chín người rồi, chưa có ai đạt đến hình tượng trong lòng cậu, quá low."
"Thôi cứ tiếp tục đi cậu. Hôm nay tới thử vai nữ phụ có hai mươi mấy người, có lẽ những người sau không tồi." Lương Triều nói.
"Mong là thế."
...
"Người tiếp theo, Đường Quả."
Đường Quả đứng lên, trong tay cô là quyển đề Olympic Toán. Chu Ý đằng sau làm động tác cúng bái nam mô a di đà Phật, Phật Tổ phù hộ độ trì.
Thạch Tùng không để ý, uống một ngụm nước. Cửa cứ thế bị mở ra.
"Hóa ra cậu ở đây." Giọng nữ thanh thúy dễ nghe vang lên. Thạch Tùng sửng sốt một chút, kinh ngạc ngẩng đầu.
Chỉ liếc một cái thôi, Thạch Tùng đã muốn chấm cô. Tự tin, kiêu ngạo, dù chỉ mặc đồng phục bình thường nhưng vẫn tỏa khí chất như thể đó là đồ định chế cao cấp. Bối cảnh của cô ấy là thiên kim nhà giàu, khí chất như vậy hoàn toàn phù hợp.
"Tôi nghe nói cậu cũng muốn tham gia Olympic Toán." Cô gái tiếp tục đi về phía trước, mở cuốn luyện đề Olympic Toán ra, dường như đây chính là phòng học. Cô tìm chỗ có ghế, đặt quyển đề lên như đang trên bàn học, nghiêng đầu lộ ra một nụ cười trong sáng, "Tôi cũng định đi."
"Tại sao tôi không thể tham gia chứ?"
"Tần Mạt, cậu coi thường tôi?"
Rõ ràng không có ai diễn chung với cô, nhưng cô vẫn quá hoàn hảo, hoàn toàn không có cảm giác cô đang lẩm bẩm lầu bầu, chỉ khiến người xem cảm giác có người đang nói chuyện với cô, chẳng qua là họ không nghe thấy được.
Kì quái, thực sự là quá kì quái.
"Đúng, tôi thích cậu đấy. Chẳng lẽ tôi không có quyền thích cậu?"
Thạch Tùng hít sâu một hơi, "Đây là một cảnh khác." Ông đã nhìn thấy Đường Quả thay đổi, nụ cười vừa rồi đắng chát, khiến ông rung động. Trong lòng ông kích động cực kì, đây chính là người ông muốn.