"Tô Hòa này không biết có phải làm chuyện trái với lương tâm hay không, lúc xuống xe, còn bị một bà điên trong bệnh viện đẩy một cái, kết quả lại ngã dập mông."
Lương Triều nhớ lại, không nhịn được cười. Toàn bộ phòng trang điểm tràn ngập tiếng cười ha ha ha ha của anh.
Rất ma mị.
Trợ lí của anh với chuyên viên trang điểm tuy không dám cười ra tiếng nhưng cũng là bị nghẹn cười.
Lương Triều đang nói đến hăng say, chợt phát hiện ra một người xuất hiện trong gương, có chút giật mình.
Kiều Nghiệt đến trước mặt Lương Triều, nhàn nhạt nhìn phòng trang điểm bên trong, "Tôi đến tìm cô ấy."
Lương Triều trợn mắt, cứ thế nhìn người đàn ông mặc quần áo thoải mái, đầu tóc bù xù, khí chất u ám vén rèm đi vào.
Anh bắt lấy tay cô trợ lí nhỏ, hỏi, "Đấy là Kiều Nghiệt à?"
Anh đương nhiên biết Kiều Nghiệt, hai người cũng tính là bạn tốt.
"Đúng rồi."
Cô trợ lí nhỏ không thể tin được, Kiều Nghiệt thế mà tự đến tìm Đường Quả? Đường Quả có quan hệ với Kiều Nghiệt, người trong vòng này ai cũng biết, thậm chí còn biết ân oán của Kiều Nghiệt với Tô Hòa từ chỗ này mà ra.
Nhưng Đường Quả dọn ra ngoài, người ta không dám nói Kiều Nghiệt, chỉ dám hắt nước bẩn lên người Đường Quả.
Kiều Nghiệt đứng sau Đường Quả. Cô không quay đầu lại nhưng hắn biết cô nhìn thấy hắn.
Chờ đến khi trang điểm xong, cô mới xoay người lại.
Kiều Nghiệt đánh giá đồng phục học sinh trên người cô một chút, chỉ có ba từ để hình dung.
Gọn gàng, sạch sẽ, tươi sáng.
Dường như cô chính là một học sinh cấp ba hoạt bát tự tin, nụ cười trên mặt cô cực kì xán lạn.
"Khi nào dọn về?"
Chu Ý: "..." Ông lớn, anh quá thẳng thắn.
"Lúc nào cũng được." Đường Quả mỉm cười, "Nhưng người ta muốn anh đón người ta nha."
Kiều Nghiệt nheo mắt lại, "Em phải biết hậu quả nếu như tôi đón em."
"Hậu quả gì?"
"Chứng thực lời đồn, bị người bao nuôi."
Đường Quả phì cười, "Chẳng lẽ đây không phải thật à?"
Kiều Nghiệt cứng người.
Cô đi đến trước mặt Kiều Nghiệt, đặt tay lên vai hắn, "Em thì không sợ tí nào, chỉ xem anh có sợ hay không thôi."
"Người bên ngoài nói em lả lơi ong bướm, vì muốn leo lên mà không ngại vứt bỏ bạn trai, giao du với một đám đàn ông," Cô ngẩng đầu lên, mắt cười, "Mà Kiều Nghiệt anh... một chữ họ cũng không dám nói."
"Hơn nữa, không phải anh nâng em lên sao?" Đường Quả nhìn Kiều Nghiệt, tay di chuyển trên người hắn, "Anh cho em không ít tài nguyên mà."
"Hiện giờ cùng lắm là tiếp tục quan hệ lúc đó thôi."
Kiều Nghiệt bắt lấy tay cô, "Đứng đắn chút."
Chu Ý: "..." Em muốn ra ngoài, nhưng anh ta chắn cửa rồi.
"Đừng động chân động tay."
Đường Quả xì một tiếng, dí sát vào người Kiều Nghiệt, thấp giọng, "Nếu người ngoài biết Kiều Nghiệt không được, không biết có lên hot search không nhỉ?"
Kiều Nghiệt nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm, sâu trong đó còn lóe lên ánh sáng. Hắn giữ cằm Đường Quả, "Hôm nay tôi đón em."
"Nếu đây là điều em muốn, tôi thỏa mãn em."
Nói xong, Kiều Nghiệt rời đi.
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên wa.tt.pa.d _phongnguyetnguyet_
Ánh mắt đầy ý cười của người phụ nữ kia khiến hắn vừa cảm thấy châm chọc vừa có chút hít thở không thông. Hắn cười lạnh một tiếng, không hiểu sao mình lại mềm lòng với người phụ nữ này.
"Kiều Nghiệt."
Lương Triều vội vàng gọi Kiều Nghiệt lại, "Cậu tới đây làm gì?"
"Kiều Nghiệt, nếu cậu đã tách với Đường Quả, vậy đừng quấy rầy em ấy nữa," Lương Triều nói thật, "Em ấy rất tốt, cậu đừng tổn thương em ấy."
Kiều Nghiệt nhìn dáng vẻ gấp gáp của Lương Triều, nhàn nhạt đáp, "Cô ấy muốn dọn về nhà tôi."
"Sao có thể?" Lương Triều không tin, không phải Đường Quả tự dọn ra ngoài nhà Kiều Nghiệt hay sao?
________
Editor: Sao mị lại ngửi thấy mùi Lãnh Duệ với Trần Việt Sinh ở thế giới đầu nhỉ... Chắc là hai người này nhưng version nhẹ nhàng đằm thắm hơn :Đ