Kiều Nghiệt không đăng Weibo, hắn không muốn những người đó đến phiền cô.
Cuối cùng vẫn là Chu Ý đăng lên, nói Đường Quả đã chết bệnh,
Dù thế nào đi nữa, là người đại diện của Đường Quả, cần phải cho đại chúng biết tin.
Tô Hòa quen thói nghỉ ngơi sẽ xem Weibo, vừa nhìn thấy mấy chữ "Đường Quả chết bệnh", máu toàn thân gã chảy ngược, gương mặt tái đi, cả người suýt nữa gục xuống.
"Ảnh đế Tô, anh không sao chứ?"
Tô Hòa run run cầm điện thoại, bắt lấy người bên cạnh hỏi, "Cô ấy đi rồi, đây là giả đúng không?"
Những người khác cũng mới biết rằng ảnh hậu Đường Quả chết bệnh.
Đối diện với Tô Hòa, họ trầm mặc.
Tô Hòa tìm đạo diễn, nói, "Xin lỗi, tôi muốn xin nghỉ một ngày."
Ai cũng biết ngày nào Tô Hòa cũng lướt Weibo của Đường Quả, đạo diễn đồng ý. Tô Hòa không thay quần áo, cũng không tẩy trang, vội lái xe như bay đến biệt thự của Kiều Nghiệt.
Lúc gã tới nơi, đã có rất nhiều người.
Kiều Nghiệt đứng trước cửa, cả người âm u, còn âm u hơn cả trước khi gặp Đường Quả.
Vợ chồng Lương Triều đứng một bên, trên mặt cũng là khổ sở. Hốc mắt Chu Ý hồng hồng, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
"Tôi... Tôi có thể thấy cô ấy không?" Tô Hòa nói khiến Kiều Nghiệt chú ý.
Kiều Nghiệt liếc gã, "Không."
Tô Hòa cười khổ, "Là tôi cầu xin xa vời rồi."
Gã không biết vì sao mình lại đến. Gã muốn hỏi thêm, bên ngoài chợt xuất hiện phóng viên. Gã nhíu mày lại, rất nhanh đã biết những phóng viên này là Kiều Nghiệt mời.
"Đạo diễn Kiều, không biết anh phải công bố chuyện gì?"
Kiều Nghiệt đi lên phía trước, gương mặt không có chút cảm xúc nào, "Công bố một chân tướng."
Tô Hòa mơ hồ cảm thấy kì lạ, yên lặng đứng một bên không nói gì. Kiều Nghiệt quét mắt qua gã, tiếp tục nói với phóng viên.
"Năm đó các người đưa tin che trời lấp đất rằng Quả Quả phản bội Tô Hòa cùng với các loại tin đồn xấu..."
"Khoan đã đạo diễn Kiều, chúng tôi đã đưa tin lại, sự thật chứng minh Đường Đường trong sạch." Phóng viên vội đáp lại. Không trêu vào được, đấy là cô cả nhà họ Đường. Thực ra bọn họ nghĩ rằng, nếu đưa thêm tin tức nữa thì bát cơm của bọn họ khó mà giữ lại.
Kiều Nghiệt cười lạnh, "Trong lòng các người cũng nghĩ rằng Quả Quả phản bội Tô Hòa đúng không? Ngay cả khi biết cô ấy là con gái nhà họ Đường cũng nghĩ là cô ấy khinh Tô Hòa nên mới chọn tôi đúng không?"
Chẳng lẽ không phải? Tô Hòa cũng đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nghiệt, mím môi lại. Chẳng lẽ đó không phải là sự thật?
Kiều Nghiệt lấy điện thoại ra, phát một đoạn ghi âm; ngày đó hắn đã vào văn phòng copy lại từ giám sát, không nghĩ sẽ dùng đến lúc này.
Hắn biết, đây là chuyện cô muốn làm, dù cô không dặn hắn, nhưng với tính thù dai của cô, chắc chắc cô sẽ không muốn Tô Hòa sống tốt.
Tô Hòa và Bạch Văn Văn khiến cô thân bại danh liệt, nếu không phải về sau có chương trình gameshow kia và gia thế bị bại lộ, cô sẽ chỉ là một diễn viên bình hoa, không thể lăn lộn được cả trong cái vòng này lẫn ngoài đời.
Nghe xong ghi âm, tất cả trầm mặc. Hóa ra đáp án của "Anh và em" ở đây, là lời xin lỗi của Kiều Nghiệt dành cho Đường Quả.
"Mọi người đi đi."
Editor: Phong Nguyệt
Đăng trên watt&pad _phongnguyetnguyet_
Tô Hòa điên cuồng kêu muốn gặp Đường Quả, Kiều Nghiệt làm sao có thể cho phép, gọi người lên đánh gã ra ngoài; cô là của hắn, không ai được phép thấy.
Tô Hòa ngồi trong biệt thự khóc thật lâu, vô cùng chật vật; gã đã nghĩ ra rất nhiều lí do, nhưng chưa từng nghĩ ra lí do này.
Cô vì gã mà đồng ý với Kiều Nghiệt, gã... Gã còn tìm người bôi nhọ cô, có ý để cô mãi mãi không thể xoay người... Thậm chí, gã còn muốn hủy hoại cô.
Nhớ tới những thứ cất giấu trong biệt thự, gã lại òa khóc. Lúc đó, gã đã thật sự muốn hủy hoại cô.
Tại sao gã lại muốn tiêm thứ đó vào người cô, còn định đưa cô cho mấy kẻ tai to mặt lớn.
Gã thật buồn nôn, thật độc ác, thật có lỗi với cô, khó trách cô triệt để quên đi gã.
Gã vốn không xứng!