Đường Quả trong bếp ăn no nê rồi mới rán phần của Nghiêm Nghị Thiệu Thanh và một cô gái khác tên Tần Giai Nhân.
Thiệu Thanh đã ngửi thấy mùi, đứng chờ ngoài cửa. Tuy cô này có hơi đáng ghét nhưng được cái nấu ăn ngon.
Thiệu Thanh nghĩ thế, mắt trông chờ nhìn Đường Quả. Lúc cô vừa mới lấy steak ra đĩa, anh ta vội vàng chộp luôn.
"Cô qua đưa cho Tần Giai Nhân đi, tôi đưa cho sếp." Nhìn ánh mắt thất vọng của Đường Quả, Thiệu Thanh cứ cảm giác mình đã sai lầm, xấu hổ bưng đĩa steak đi.
Đường Quả gõ cửa phòng Tần Giai Nhân. Cửa mở ra, là một cô gái xinh đẹp sạch sẽ lạnh lùng.
Cô nhìn Đường Quả, thấy trong tay Đường Quả là cháo bột mì và steak, hỏi, "Cho tôi à?"
"Đúng rồi."
Tần Giai Nhân nhận lấy, giọng lạnh nhạt, "Cảm ơn."
Vừa nãy Đường Quả đi vào biệt thự, Tần Giai Nhân là người duy nhất không lộ ra biểu cảm dư thừa.
Đường Quả xoay người đi rồi Tần Giai Nhân mới đóng cửa lại, xem ra đây là một vị mặt lạnh lịch sự.
Chẳng có gì để làm, Đường Quả ngồi trên sô pha trong phòng khách ngơ ngẩn.
Thiệu Thanh đang định bảo cô đi phơi quần áo, nhưng nghĩ cô nấu cơm không tệ, lại còn bị mình ngăn cản không cho gặp sếp, trong lòng có hơi không thoải mái. Anh ta xoay người tự đi phơi quần áo.
Thiệu Thanh về phòng khách, tìm một chỗ xa xa ngồi xuống, sờ mũi, "Về sau cô cứ nấu cơm đi."
Không ngờ là cô con gái nhà giàu này nấu cơm khá tốt. Dù cách nấu có hơi khó tiếp thu nhưng mà vừa nãy ăn bát cháo bột mì, anh ta cảm thấy dạ dày rất ấm áp, cực kì thoải mái.
Muốn sau này có thể ăn được đồ ăn như vậy, nhất định phải đổi nhiều chút gạo và bột mì.
"Không cần lau nhà à?"
Thiệu Thanh cười ha ha trong lòng, anh ta sợ cô nhấn chìm luôn biệt thự, "Không cần."
"Không cần giặt quần áo à?"
Thiệu Thanh ha ha cười tiếp, quần áo cũng ném hết vào trong máy giặt, mạt thế hay không mạt thế cũng như nhau, "Không cần."
"Ừ, vậy tôi nấu cơm. Thật sự tôi không làm được các việc khác, chỉ có nấu cơm là có chút thiên phú."
Đường Quả mím môi, "Tôi ăn cũng không nhiều, không ra khỏi cửa, sẽ không gây phiền toái hay kéo chân sau cho các anh."
Nghe lời này, trong lòng Thiệu Thanh có hơi động. Một cô gái xinh đẹp như vậy, muốn sống sót ở mạt thế không dễ dàng gì. Có lẽ lúc đó cô chỉ là sợ hãi mới vứt bỏ sếp.
Các thành viên khác trừ Nhan Niệm lần lượt trở về.
Ăn đồ ăn của Đường Quả xong, bọn họ cũng ngoài ý muốn. Con gái nhà giàu mười ngón tay không dính nước mùa xuân mà lại có thể nấu ăn ngon như vậy.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, có chung một ý nghĩ, thật ra giữ cô lại cũng tốt. Đồ ăn bây giờ tuy không tệ nhưng có được đồ ăn ngon đến thế này cũng không dễ dàng gì.
Cái tay nghề này chỉ sợ sẽ bị người khác tranh nhau cướp thôi.
Bọn họ chấp nhận Đường Quả làm cơm hai bữa, những chuyện khác không cần xen vào.
Nhan Niệm khoan thai trở về cuối cùng, vừa vào cửa đã thấy Đường Quả nói nói cười cười với mọi người, sững sờ đứng yên tại chỗ. Đường Quả quay đầu lại nhìn ả, khí lạnh từ chân ả vọt thẳng lên trên.
Suy nghĩ đầu tiên của Nhan Niệm: Sao cô ta còn sống?? Suy nghĩ thứ hai của Nhan Niệm: Không phải cô ta đã chết rồi sao?
Hiện tại nên làm gì đây?
Trong lòng Nhan Niệm gấp đến hỏng bét. Nghiêm Nghị lúc này xuống tầng, ả vội vã đi đến nắm lấy tay Nghiêm Nghị.