👸🏻Chương 206🤴🏻



🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (9)🌺🌺



Edit by Thuần An



♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >



Sau khi Mạch Cẩn Thư hiểu ý tứ của nàng, hai má lại đỏ lên, ngoan ngoãn hưởng thụ nàng phục vụ.



Đáy lòng cũng bất giác cao hứng lên: Thê quân ôn nhu như vậy, hắn thật sự rất thích.



Miệng lưỡi Vô Dược là vẻ bất đắc dĩ, nhưng không thiếu sủng nịch ngữ khí: "Lạnh không? Tay lạnh như vậy sao lại không nói gì?"



Mạch Cẩn Thư lắc lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời nói: "Thê quân chớ lo lắng, thiếp thân không lạnh."



Vô Dược khẽ thở dài một cái, nhưng trong mắt như cũ vẫn tràn đầy sủng nịch, tay nắm lấy tay hắn, ôn nhu nói: "Chúng ta đi thôi!"



Mạch Cẩn Thư nhẹ nhàng ứng thanh: "Vâng."



Sau đó ngoan ngoãn đi theo bên cạnh nàng. Cũng không biết là Mạch Cẩn Thư không chú ý, hay là nói tuyết vừa mới tan đường còn quá trơn. Bước chân của hắn trượt một cái.



Còn may Vô Dược phản ứng nhanh, một tay đem hắn bảo hộ trong ngực, chờ sau khi hắn ổn định lại mới buông hắn ra.



Sửa sang lại quần áo hơi loạn một chút của hắn xong, nàng mới mở miệng hỏi: "Cẩn thận một chút, có bị thương không?"



Mạch Cẩn Thư đỏ mặt, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời: "Thiếp thân... Thiếp thân không ngại."



Vô Dược nhìn khuôn mặt bất giác liền đỏ của tiểu chính phu nhà mình, cảm thấy mình quả thực bị hắn manh hóa.



Đột nhiên cảm khái, có phải chính mình chăm sóc không đủ hay không? Không thì sao hắn hơi động mặt liền đỏ?



Bộ dạng hắn hơi động một chút liền đỏ này, quả thực không khỏi quá dụ hoặc.



Ở thời điểm Vô Dược không chú ý tới, Mạch Cẩn Thư nghiêng đầu nhìn thoáng qua cách đó không xa, trong con ngươi mang theo một ít khinh miệt, môi đỏ hơi hơi giơ lên, lộ ra nụ cười khinh thường.



Sau khi bọn họ rời đi không lâu, bên cạnh có hai người đi ra, nam nhân cầm đầu trừng mắt liếc nhìn bóng dáng Mạch Cẩn Thư rời đi một cái, hàm răng khẽ cắn môi dưới, tựa hồ rất tức giận.



Một bên gã sai vặt an ủi nói: "Công tử chớ có tức giận, Phong tướng quân từ trước tới nay yêu người như vậy, nhất định sẽ không thay lòng. Hắn sao có thể là đối thủ của người."



"Hừ!" Thẩm Triều hừ lạnh một tiếng, sau đó ngạo mạn mở miệng: "Đó là đương nhiên, Hoa Nguyệt từ nhỏ đã thích ta, sao hắn có thể so."



Gã sai vặt vội vàng trả lời nói: "Vâng vâng vâng, hắn sao có thể so với công tử."



Thẩm Triều nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Vô Dược, sau đó càng nghĩ càng giận.



Nữ nhân đều là hay thay đổi, rõ ràng trước đó còn nói tâm duyệt hắn, kết quả quay người lại liền cưới người khác.



Hiện tại thì hay rồi, còn ở trước mặt hắn biểu hiện ân ái như vậy.



Kỳ thật lúc trước Phong Hoa Nguyệt không phải không nói qua, nếu hắn nguyện ý gả cho nàng, nàng cho dù thế nào cũng sẽ không cưới người khác.



Chỉ là lúc trước hắn không cho nàng một hồi đáp chuẩn xác.



Phong Hoa Nguyệt nói không thương tâm đều là giả, nàng sở dĩ cưới Mạch Cẩn Thư, ngoài trừ việc kháng chỉ sẽ bị phạt. Điều quan trọng hơn là thật sự giận hắn, liền vì giận mà đánh cuộc cưới Mạch Cẩn Thư.



Phong Hoa Nguyệt xuất thân trong gia đình làm quan, từ nhỏ tập võ, tính tình cũng cao lãnh đạm mạc.



Khi đó Thẩm Triều cảm thấy nàng không hiểu phong tình, cho nên mới cự tuyệt nàng cầu thú.



Nhưng ai có thể nghĩ đến, Tướng quân thành hôn. Thế nhưng lại ôn nhu và là một nữ nhân tốt sẽ mang chính phu ra cửa đạp thanh du ngoạn như vậy.



Nếu biết nàng là một người như vậy, lúc trước hắn tuyệt không sẽ cự tuyệt nàng.



Bất quá không quan hệ, hắn có tự tin một lần nữa được nàng thích. Bất quá là một nam nhân một môn không ra nhị môn không mại*, có thể có thủ đoạn gì? Uổng cho một bộ túi da thôi, sao có thể là đối thủ của hắn?



*Một môn không ra nhị môn không mại: Cả ngày ở trong nhà không đi đâu.



Nghĩ đến đây môi Thẩm Triều chậm rãi giơ lên, tâm tình tốt hơn rất nhiều.



Cũng không biết là ai cho hắn tự tin, khiến hắn tự cho là đúng như vậy.



31/01/2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện