🧞‍♂️Chương 236🧞‍♀️



🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (10)🌺🌺



Edit by Thuần An



Thôi ngủ đi, đọc vậy thôi😝



晚安😴



♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >



Trời rất nhanh liền ảm đạm xuống, Phục Hy dỗ Vô Dược lên giường ngủ xong, liền thiết lập cho nàng một cái kết giới. Sau đó liền rời đi.



Núi tuyết khi đêm xuống có vẻ thập phần âm trầm đáng sợ, gió như gào thét phát ra âm thanh đáng sợ.



Phục Hy dừng trên một cái đồi núi, lạnh nhạt nhìn người đang đánh nhau.



Chờ sau khi hết thảy đều chấm dứt, Phục Hy mới chậm rãi đi đến trước mặt cái đại thúc kia. Môi đỏ hé mở, nhẹ nhàng phun ra: "Đã lâu không gặp, Cung Hiên."



Cung Hiên cười cười, xoay người biến đổi, biến thành một mỹ nam tuấn dật bất phàm. Đồng dạng trả lời: "Đã lâu không gặp, Phục Hy."



Phục Hy không khách sáo nói với hắn quá nhiều, trực tiếp hỏi: "Ta muốn biết Tuyết nhuỵ ở đâu?"



Cung Hiên ngẩng đầu mắt nhìn đỉnh núi tuyết, thở dài: "Ngươi lại không phải không biết, Tuyết nhuỵ sớm đã mất."



Phục Hy bình tĩnh nhìn hắn rửa sạch thi thể yêu vật, chung quy là bất đắc dĩ phất tay, giúp hắn rửa sạch: "Thần lực của ngươi càng ngày càng yếu, vì sao không chữa thương trước?"



Cung Hiên nhìn phương xa một chút, đó là nơi dân cư trú bên cạnh núi tuyết: "Nếu ta bế quan, bọn họ liền đều trở thành lương thực của yêu vật."



Phục Hy không nói nữa, cuối cùng cho hắn một lọ đan dược.



Thời điểm chuẩn bị trở về, Cung Hiên đột nhiên mở miệng: "Ngươi biết Tuyết nhuỵ ngoại trừ có thể dẫn hồn thiên thần còn có một công dụng gì khác không?"



Phục Hy dừng bước chân, hỏi: "Ân? Cái gì?"



Hắn chậm rãi mở miệng: "Đông có Viêm hỏa, Nam có Minh thủy, Tây có Xích sa, Bắc có Tuyết nhuỵ. Bốn thứ kết hợp, xương cốt hoá thần. Cho nên những năm gần đây yêu ma vẫn luôn muốn đoạt bốn thứ này này."



Phục Hy cười châm chọc: "Hoang đường, thần vốn chính là sinh ra, việc buồn cười như vậy đến tột cùng là ai nói?"



Cung Hiên nhẹ nhàng mở miệng: "Diễm!"



Phục Hy nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Vị thần trong lời đồn luyện đan rất lợi hại kia?"



Cung Hiên gật gật đầu: "Ta từng gặp qua nàng một lần, vị thần kia rất tà khí. Cảm giác so với chúng ta rất không giống nhau."



Phục Hy không nói thêm lời nào nữa, cuối cùng để lại một câu: "Ta sẽ thay ngươi mang Tuyết nhuỵ về."



...



Thời điểm sáng sớm, Vô Dược mơ mơ màng màng bị hắn đánh thức. Nàng nháy đôi mắt nghi hoặc, sau đó nắm lấy quần áo của hắn, đem bản thân chôn trong lòng ngực hắn.



Phục Hy xoa xoa tóc nàng, dùng pháp thuật tắm sạch sẽ cho nàng, sau đó ôn nhu mở miệng: "Ngoan, ăn trước vài thứ rồi ngủ tiếp. Hôm nay chúng ta đến nơi khác."



Đầu Vô Dược ngoan ngoãn để hắn xoa, nàng không thèm để ý đi đâu, dù sao đi theo hắn là được.



Tiếp theo bọn họ từ biệt với Cung Hiên, sau đó nhanh chóng rời đi, dời khỏi trận địa.



...



Nhìn đại dương mênh mông biển rộng, Vô Dược yên lặng nghĩ, mới vừa đi núi tuyết xong, hiện tại liền tới biển lớn. Lần sau có phải nên hành tẩu sa mạc hay không?



Bờ biển tựa hồ như vừa mới vừa trải qua kiếp nạn, sinh linh bốn phía đều là bộ dạng bị nước biển đầu độc.



Phục Hy đối với Minh thủy không có bất luận hứng thú gì, nhưng mà hắn muốn Tuyết nhuỵ.



Hắn chậm rãi hướng bờ biển, một cái thông đạo chậm rãi hiện lên. Phục Hy quay đầu lại vươn tay: "Đến đây, Oa Oa, nắm tay của ta."



Cái mũi Vô Dược đột nhiên đau xót, tuy rằng hắn không kịp mang nàng đi xem bờ biển trước khi bị tàn phá đẹp như thế nào. Nhưng mà qua nhiều thế giới như vậy, hắn lại như cũ bồi ở bên cạnh nàng, chưa bao giờ muốn vứt bỏ nàng.



Mỗi một thế giới đều trở thành người nàng phải công lược, nhưng mà lại luôn yêu nàng trước. Cũng chưa bao giờ khiến nàng khó xử trên đường công lược hắn.



Vô Dược vươn tay, đem tay hắn đặt trong lòng bàn tay. Hắn cúi đầu ôn nhu nhìn nàng, trong con ngươi toàn là tràn đầy tình yêu. Trong nháy mắt nhìn nàng kia, phảng phất nàng chính là cả thế giới của hắn.



12/02/2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện