🧞‍♂️Chương 253🧞‍♀️



🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (xong)🌺🌺



Edit by Thuần An



♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️ >



Vô Dược mới vừa ngủ, lại bị hắn làm tỉnh. Liên tục vài lần xong, cơ hồ muốn hỏng mất.



Cái gì mà ngạo khí gì đó đều gặp quỷ đi, vội vàng xin tha nói: "Phục... Phục Hy... Ân ~ Cầu... Xin ngươi đừng... A... Đừng tiếp tục..."



Sau khi nghe được lời nàng nói con ngươi Phục Hy tựa hồ ảm đạm xuống. Lại có chút bi thương nói: "Oa Oa... Nàng trước kia sẽ không cự tuyệt ta."



"..." Mẹ nó... Hiện tại làm nữa sẽ thành người chết... Phi, là thần chết. Nếu còn không cự tuyệt hắn cô liền có thể sắp thành cẩu rồi.



...



Thời điểm Vô Dược tỉnh lại cảm giác thể lực của mình đã khôi phục, nhưng mà cảm giác lạnh lẽo quen thuộc trên cổ tay. Khiến nàng muốn mắng to một câu MMP.



Hắn là có bao nhiêu ái xích sắt đây, nàng rất nhanh có thể cùng xích sắt làm huynh đệ. Không sai biệt lắm mỗi cái thế giới đều thấy một lần, rất có ý tứ nga. Khiến cho nàng một chút ý tứ muốn giãy giụa đều không có.



Nàng ngốc ngốc nhìn cái đuôi của mình, tựa hồ giống như đang suy nghĩ cái gì đó.



Thời điểm Phục Hy tiến vào liền nhìn thấy một màn như vậy, hắn thấy đôi mắt nàng rất bình tĩnh. Bình tĩnh giống như không có phát sinh chuyện gì, đột nhiên có một loại ý niệm khiến hắn luống cuống. Nàng sẽ không...



Sự thật chứng minh, thật sự chỉ là hắn suy nghĩ nhiều, Vô Dược chỉ là quen rồi, cho nên biểu hiện bình đạm một chút. Nếu biết ý tưởng của hắn, nhất định sẽ đánh hắn một trận. Sau đó hỏi có phải nàng tức giận hắn sẽ cao hứng hay không?



Vô Dược cảm giác được hắn tới, mới hơi hơi ngẩng đầu, con ngươi đối diện với hắn. Thời điểm còn không có phản ứng lại, tay hắn bất tri bất giác đã che đôi mắt nàng.



"..." Đây là muốn làm gì?



Môi Phục Hy nhẹ nhàng hôn qua gương mặt nàng, sau đó mở miệng nói: "Oa Oa chớ có trách ta..."



Vô Dược thở dài một hơi, sau đó trả lời: "Ta không trách chàng, Phục Hy, chúng ta nói chuyện một chút được không?"



"Không được!" Phục Hy không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt. Hắn không cần, hắn không muốn nghe, hắn không muốn nghe. Cho dù lừa bản thân hắn cũng không muốn nghe những lời khó nghe đó.



"..." Vô Dược bạo tính tình! Cảm thấy hắn đây là đến cả nói chuyện cũng không muốn nói đúng không.



Vô Dược không chút suy nghĩ, dù sao cái đuôi của cô hắn cũng không khóa lại, trực tiếp liền quăng một cái đuôi qua.



"Oa Oa..." Một tay khác của Phục Hy, bắt được cái đuôi nàng.



"Ta không thích Hống." Vô Dược biết hắn khẳng định sẽ không yên lặng cùng nàng nói chuyện. Cho nên dứt khoát thẳng thắn.



Phục Hy thân thể căng một chút. Vô Dược lại tiếp tục giải thích nói: "Khi ở núi Côn Luân, lúc chưa gặp được Hống, ta liền cảm giác ta đối với chàng động tâm, nhưng mà khi đó ta nghĩ, chúng ta là huynh muội, sao có thể yêu nhau đây? Cho nên ta vẫn luôn rối rắm, ta vẫn luôn cho rằng điều này là không đúng.



Thời điểm Hống nhiều lần đưa ra yêu cầu chúng ta thử một lần, ta... Thời điểm đó cảm giác càng ngày càng thích chàng, càng ngày càng sợ hãi, liền đáp ứng.



Người mà ta thích từ đầu đến cuối chỉ có chàng, không có người khác, chỉ một người là chàng. Cho nên, Phục Hy đừng nóng giận được không?"



Tay Phục Hy vây quanh eo nàng buộc chặt, sau đó có chút không xác định hỏi: "Thật sao?"



Vô Dược bất đắc dĩ cười cười, sau đó trả lời nói: "Ta lừa chàng làm gì?"



Phục Hy cao hứng cọ cọ gương mặt nàng, sau đó lại bắt đầu lần phiên vân phúc vũ mới.



——



"..." Vô Dược đạm mạc nhìn xích sắt trên tay mình, cho nên cho dù hắn vui vẻ, cũng không tính toán thả nàng đúng không?



Dù sau đó Phục Hy mở xích sắt của nàng ra, nhưng lại giống như phát rồ, mang theo nàng phiên vân phúc vũ khắp nơi trong Thần điện. Còn không may rằng trong nhiều năm Vô Dược đều không thể biến trở về chân của mình.



Nhiều năm về sau, khi linh hồn Vô Dược rời khỏi thế giới này, mắt Phục Hy vốn dĩ tổng mang theo chút điên cuồng nháy mắt lại bình tĩnh rất nhiều.



——



1. So với vạn vật sống trong thế giới này, ta càng thích nàng hơn.



2. Ta thích nàng, cho dù là dung mạo của nàng xấu hay là mỹ lệ. Linh hồn của nàng đã sớm khắc vào đáy lòng ta.



3. Cho dù cảm giác quen thuộc của linh hồn lừa ta, nhưng ta vẫn theo bản năng biết được, đó không phải là nàng.



~ Phục Hy ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện