👻Chương 308👻



🌺🌺Minh vương hắc ám VS Thiên sư sơ cấp (22)🌺🌺



Edit by Thuần An



♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >



Kỳ thật Vô Dược uống xong, cũng không lập tức ngủ, sau khi phát hiện bản thân cũng không có kỳ quái khác thường gì, mới an tâm ngủ.



Thời điểm ngủ đến mơ mơ màng màng, cô đột nhiên chậm rãi mở mắt.



Thấy người trước mắt nằm bên cạnh nhìn cô, cô không thể tin được xoa xoa đôi mắt. Suy tư vài lần, mới mở miệng nói: "Mộ Mộ, em lại mơ thấy anh."



Trước mặt cô là khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, khóe môi hơi hơi giơ lên, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Phải không? Em rất thường xuyên mơ thấy anh sao?"



Vô Dược gật gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Đương nhiên, đặc biệt ngần ấy năm, đặc biệt đặc biệt thường xuyên mơ thấy anh."



Biểu tình của thiếu niên cứng đờ một chút, tiếp tục mở miệng hỏi: "Thường xuyên mơ thấy anh như vậy, em yêu anh sao?"



Vô Dược cười cười, duỗi tay xoa tóc của anh, sau đó mới trả lời nói: "Đương nhiên, không yêu anh, em còn có thể yêu ai nha?"



Ý cười châm chọc trên khoé môi củaTư Mộ càng sâu, anh thừa nhận anh hạ dược với cô. Một loại dược khiến người khác mơ hồ, sau khi uống vào rồi đi ngủ, khi tỉnh lại nhìn thấy người khác, sẽ biến thành người mà cô muốn thấy nhất.



Cô chưa bao giờ gọi anh là Mộ Mộ, hơn nữa anh hôm nay chính tai nghe thấy cô gọi người khác là Mộ Mộ.



Anh trở mình, đè cô ở dưới thân, một ngụm cắn lên môi cô, đáy mắt rất nhiều thần sắc hỗn tạp, có dục vọng điên cuồng chiếm hữu, có một chút bi thương, còn có một chút trào phúng.



Môi đỏ nhẹ lẩm bẩm: "Tư Mộ, Tư Mộ, nhớ Mộ Mộ phải không? Thật đúng là một cái tên châm chọc nha..."



——



Vô Dược mở đôi mắt mỏi mệt, đột nhiên cảm thấy cả người mình đau nhức. Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc trên cổ tay truyền đến, khiến cô trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.



Bên hông còn có hai bàn tay to giữ chặt, hô hấp đều đều chậm rãi phả xuống đầu cô.



"..." Vô Dược bất đắc dĩ liếc liếc mắt nhìn cái dây xích dưới chân, anh là cảm thấy thế giới trước, không để cô với xích sắt gặp mặt. Anh rất không cam lòng phải không?



Vô Dược đột nhiên rất tò mò anh tìm đâu ra xích sắt? Vì sao xích sắt ở mỗi thế giới đều thích hợp như vậy, vòng của xích sắt vừa vặn tốt, thích hợp giữ chặt tay chân, không lớn không nhỏ cũng không làm đau cô, cũng không dễ dàng tuột ra. Hơn nữa chiều dài vừa vặn tốt, cũng không nặng, chỉ giống như mang theo đồ trang sức, nhưng mà rất chắc chắn, cô cũng không thể phá vỡ nó. Hơn nữa kiểu dáng ở mỗi thế giới đều không giống nhau.



Vô Dược nhìn người trước mắt, sau đó nhớ tới giấc mộng của cô. Bất đắc dĩ thở dài, cô tựa hồ nói rất nhiều lời không nên nói.



Phỏng chừng anh không có khả năng sẽ buông cô ra nhanh như vậy. Vô Dược đã từ bỏ giải thích, dụi vào trong lòng ngực anh, tiếp tục ngủ.



Chờ sau khi cô nhắm mắt lại, anh mới chậm rãi mở ra. Cô... Không tức giận? Hay là bởi vì hiệu quả của dược còn chưa hết?



Anh theo bản năng hy vọng là điều trước, nhưng lại cảm thấy tựa hồ không có khả năng.



Bất quá mặc kệ là cái nào, anh tuyệt đối sẽ không buông cô ra. Anh không có khả năng buông cô ra.



Anh sao có thể để cô mỉm cười xoay người ôm ấp với một người khác đây? Cô rõ ràng thuộc về anh a!



Nghĩ nghĩ, đôi mắt của anh càng ngày càng tối tăm. Nhưng mà một câu nói của cô hoàn toàn đánh gãy anh.



Cô nhẹ giọng nỉ non nói: "Tư Mộ... Thật lạnh, giúp em với cái chăn."



Tư Mộ vừa mới đang bổ não suy nghĩ vô hạn, nháy mắt đã bị một câu của cô đánh tan không còn gì. Ngây người thật lâu mới phản ứng lại.



Yên lặng kéo chăn ở bên cạnh, sau đó đắp lên trên người hai người.



Anh ôm cô chặt hơn nữa, ý cười trên khóe môi càng ngày càng thâm, nhưng lúc này đây là thật sự vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện