Editor: Đào Tử
___________________________
Thái Hạo bên kia trầm mặc thật lâu.
An tĩnh khiến người ta hoài nghi nó đứng máy hỏng hóc.
Bùi Diệp nhẫn nại đợi mười mấy giây, thầm nghĩ lại có phải mình nói gì sai hay không, không nhịn được muốn mở miệng cứu chữa một hai.
Nếu không phải Thái Hạo là trí tuệ nhân tạo, hành vi vừa rồi của cô có vài phần ý tứ đùa giỡn lưu manh.
"Khụ khụ —— Lời mới nãy không cần để trong lòng, cậu coi như tôi nhất thời đắc ý nói càn, tôi không có ý gì khác."
Cô nghĩa chính từ nghiêm giải thích.
Nhưng lời này nghe sao mà chột dạ yếu ớt.
Lại thêm mười mấy giây lặng im, tai nghe vô tuyến mới vang lên giọng Thái Hạo.
Thanh âm chưa hề bình tĩnh trộn lẫn một tia run rẩy rất nhỏ khó thấy.
Bùi Diệp thậm chí có thể bổ não ra có thiếu niên tóc xanh mắt xám trẻ tuổi một bộ áo bào tuyết trắng đứng trước mặt mình.
Thiếu niên lúc này có lẽ là hơi ngước đầu, dường như giống như hai hàng mi dày theo nội tâm không thể ức chế khẩn trương mà hơi run rẩy, cánh môi mấp máy khép mở, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ không biết nên nói như thế nào. Hơi say khẽ nhiễm trên gương mặt trắng nõn lạnh buốt lộ mấy phần chất cảm như ngọc kia. Nội tâm khẩn trương, mặt ngoài lại ra vẻ trấn định nói một lời chân thành động lòng người nhất, cực độ lấy được cảm tình của Bùi Diệp.
"Đúng vậy, người sống sót —— Bạn là anh hùng duy nhất trong tim tôi. "
Da mặt dày như Bùi Diệp, lúc này cũng bị hình tượng mình bổ não ra giật điện nho nhỏ.
Phảng phất một dòng điện nhỏ bé xẹt qua thân thể, mười ngón đầu ngón tay đều mang một chút tê dại.
Lần này đến phiên Bùi Diệp trầm mặc.
Cô cũng chợt rõ Thái Hạo vừa rồi trầm mặc là vì sao.
Không muốn gián đoạn thời khắc vui vẻ này.
"Ngài với tôi đi chung một chiếc xe đi."
Bùi Diệp dùng giọng điệu thông báo nói cho Bạch Tuộc khổng lồ.
Đối phương không có ý kiến, ngược lại là anh bạn đầu heo kịch tinh phụ thể, lo lắng sư phụ nhà mình không trong tầm mắt mình sẽ xảy ra chuyện.
Trên đường thỉnh kinh có biết bao yêu ma quỷ quái, Đại sư huynh có hỏa nhãn kim tinh và bảy mươi hai biến lại không ở đây, anh bạn đầu heo biểu thị lo lắng.
"Ngộ Năng, không được vô lễ với thí chủ." Cự hình Bạch Tuộc cũng là kịch tinh, hai xúc tu làm tư thế chắp tay trước ngực, ôn tồn dặn dò, "Vi sư có một số việc cần trao đổi cùng mấy vị thí chủ, việc quan hệ tương lai lê dân bá tánh, con làm tốt hộ pháp là được rồi."
Bùi Diệp: "..."
Đám người: "..."
Ôi, cái này không chỉ là kịch tinh, còn là kịch tinh có diễn kỹ.
Làm giống loài ngoại lai, bản lĩnh nghiền ngẫm từng chữ của Bạch Tuộc khổng lồ so với mấy người trái đất chính thống như Hướng Thụy Quân còn điêu...
Đơn giản không khoa học.
Anh bạn đầu heo trí thông minh cũng không cô phụ thiết lập "Nhục lợn" của nó, hai ba lần đã bị dỗ đi, khiêng Cửu Xỉ Đinh Ba bò lên một cỗ xe buýt cải tiến khác. Trước khi lên xe còn đi ba bước lại quay đầu, biểu lộ khẩn trương do dự, Bạch Tuộc khổng lồ đành khẽ gật đầu động viên.
Chiếc xe buýt này chỉ có vài hành khách —— Hướng Thụy Quân lái xe, hành khách Bùi Diệp, Bạch Tuộc khổng lồ và hư ảnh lão huynh Bạch Tuộc.
Bùi Diệp đem thiết bị đầu cuối cá nhân giao cho Bạch Tuộc khổng lồ.
"Ôi, không ngờ còn có một ngày gặp lại ông."
Bạch Tuộc khổng lồ lên tiếng chào hỏi lão huynh Bạch Tuộc.
Đây không chỉ có là hư ảnh số liệu tạo dựng nên, theo một ý nghĩa nào đó còn nó nửa bằng hữu của nó.
Lão huynh Bạch Tuộc ngại một chiếc xe chen hai đầu Bạch Tuộc quá chật, dứt khoát chịu đựng khó chịu hóa ra hình người, không gian chật chội lập tức rộng rãi.
"Nhìn ông khoảng thời gian này trôi qua có vẻ không tốt, rất chật vật."
Lão huynh Bạch Tuộc dò xét bản thể, chế nhạo nói.
Người bên ngoài xem, hai đầu Bạch Tuộc hầu như không có gì khác biệt, nhưng lão huynh Bạch Tuộc lại biết trạng thái da thịt bản thể xuống dốc, đặt trên thân nhân loại đồng đẳng với da thịt thiếu nước, vàng vọt, lỗ chân lông thô to, mụn đầu đen dày đặc, khóe mắt có quầng thâm, mụn trứng cá...
Bạch Tuộc khổng lồ ừ một tiếng, lại khá lạc quan cười hì hì.
"Mọi thứ nghĩ hướng tích cực, như —— Tôi rốt cuộc giảm béo thành công?"
"Giảm béo?"
Bùi Diệp tò mò nhìn lão huynh Bạch Tuộc huyễn hóa thành hình người.
Hư ảnh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, phủ áo khoác trắng, dáng người lệch mảnh mai, một đầu tóc màu lam rối, lại thêm khuôn mặt lãnh diễm kia, hệ cấm dục! Ném vào ngành giải trí không biết miểu sát bao nhiêu lưu lượng hàng đầu, không nói cái khác, gương mặt này đúng thật là tuấn tú!
"Ừm, nó béo."
Bọn chúng không thể hiểu được thẩm mỹ nhân loại trái đất, nhân loại trái đất cũng tương tự không cách nào get đến định nghĩa đối với cái đẹp của bọn chúng.
Lão huynh Bạch Tuộc nói: "Hiện tại tôi nói với ông sự tình khoảng thời gian này mình gặp một chút."
Bạch Tuộc khổng lồ cũng nghiêm túc nói: "Vừa hay, chỗ tôi cũng có rất nhiều phát hiện."
Nói xong, cái tên này ngay tại cái nhìn chăm chú của Bùi Diệp trao đổi tình báo lẫn nhau.
Trước sau chưa đủ ba giây.
Thanh niên tóc lam hư ảnh huyễn hóa giơ tay lên, tay phải từ bàn tay nhân loại biến thành hai xúc tu Bạch Tuộc bản thu nhỏ.
Bạch Tuộc khổng lồ bản thể cũng vươn một xúc tu trong đó ra.
Hai xúc tu chạm vào nhau một chút.
Chỗ va chạm sáng lên một luồng ánh sáng trắng, chợt biến mất không thấy gì nữa.
Hư ảnh và bản thể mất ba phút tiêu hóa tình báo lẫn nhau.
Trên mặt bản thể hiện lên một tia mê mang, sắc mặt từ màu xanh thẳm biến thành màu xám lại biến thành hưng phấn màu đỏ.
"Ông nói thật chứ?"
Bản thể hưng phấn dùng xúc tu nắm lấy hư ảnh, giọng nhẹ nhàng vui vẻ giống đứa bé.
"Không hổ là bản thể, tuy rằng mục đích khác biệt, nhưng quá trình lại đặc biệt hợp."
Lão huynh Bạch Tuộc than thở một tiếng.
Tay phải của nó đã khôi phục thành bàn tay nhân loại trái đất bình thường, còn lấy ngón trỏ đẩy đẩy kính trên sống mũi một cái.
"Cái gì hợp?"
Bùi Diệp nhìn bọn chúng tương tác, có loại cảm giác bên thứ ba không cách nào chen chân.
Cô chỉ có thể cưỡng ép gia nhập chủ đề.
Lão huynh Bạch Tuộc nói: "Bản thể của tôi cũng phát hiện một ít năng lượng mạnh mẽ bám trên mặt ngọc thạch. Nó định sưu tập những nguồn năng lượng này chữa trị hoặc trùng kiến phi thuyền, có lẽ sẽ có cơ hội mang sinh vật còn sót lại trên trái đất rời khỏi trái đất bị virus Zombie tàn phá."
Đừng nhìn dự định bản thể rất nhỏ, nhưng đây đã là cực hạn nó có thể làm được. Bị Zombie và dị thú bao vây chặn đánh, cuối cùng chỉ có thể biệt khuất trốn trong không gian kẽ hở, cùng lúc đó còn có thể sưu tập mười mấy khối ngọc thạch năng lượng đặc thù bám vào, cái này còn không đáng để kiêu ngạo sao? Bạch Tuộc khổng lồ bản thể tinh thần sa sút ghé vào ghế ngồi xe buýt, xúc tu yếu ớt quắp lại. Nó ôm cái hộp nhỏ cẩn thận cất giữ hức hức hức.
"Tôi còn tưởng rằng bị người đánh cắp... Không ngờ là các người..."
Tình báo hư ảnh lão huynh Bạch Tuộc truyền tới quá phức tạp, một cái lại một cái rửa sạch tam quan của nó.
Tâm tình như ngồi trên cáp treo, chập trùng lên xuống, suýt nữa nhịp tim thất thường.
Năng lượng vất vả sưu tập lại là mảnh vỡ lỗ sâu trạm trung chuyển không gian, não động hoàn toàn theo không kịp tiết tấu.
Quan trọng nhất là ——
Nó không ngờ nguyên quán tiên tổ là trái đất.
"Khó trách năm đó tiên tổ muốn dọn nhà... Tôi có lý do hoài nghi tiên tổ dọn nhà là bởi vì bị ăn đến lâm nguy."
Hành vi nó và hư ảnh muốn dẫn trái đất vào liên minh trí tuệ vũ trụ, chắc là... Sẽ không gặp rắc rối nhỉ?
Ngẫm lại không ít tộc nhân cực giống nguyên liệu thực đơn trái đất, nó đã không nhịn được thấy đau toàn thân.