Tôi vẫn còn nhớ như in buổi tối hôm ấy, nước mắt nước mũi cứ tèm nhem trong khi người qua đường thì cứ nhìn tôi như một kẻ quái gở vậy.

Nói ra sáu từ kia xong, tôi cũng không hiểu sao mặt mình lại nóng đến vậy mặc dù nhiệt độ càng lúc càng hạ xuống đến lạnh buốt bàn tay.

Tuy đã biết trước Nguyện sẽ không thể nào bảo, ừ anh cũng yêu em vì đó vốn dĩ cũng không phải phong thái của anh. Mà lúc đó tôi cũng chưa chạy đến được đích để gói anh lại cho riêng mình cho nên...

Sau khi nức nở bộc bạch tâm tình xong, tôi mới lủi thủi quay ngược về trường. Lúc bước qua cổng chính thì tôi nhìn thấy có một số người bắt đầu lấy xe ra về rồi. Ngước mắt nhìn lên phía lầu bốn, ánh sáng nhiều màu vẫn còn chớp nháy không ngừng, trong lòng nghĩ bữa tiệc vẫn chưa chấm dứt.

Lúc này tôi mới nhớ đến Nghi, không biết cậu ấy đã về chưa nữa.

Khi nãy phát hiện Nghi giấu đi bé con mặt than làm tôi nhất thời không kìm được cảm xúc nên mới lớn tiếng như thế, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình thật quá lỗ mảng. Dù sao người ta cũng là con gái, mà lại còn thích mình nữa cơ.

Cào cào tóc, tôi chậm chạp đi lên lầu bốn, bước vào giữa một tập thể ồn ã náo nhiệt để tìm thử bóng dáng nhỏ nhắn đáng thương kia. Nhưng tôi đảo mắt nhìn hoài cũng không tìm ra được nên đành lui ra ngoài.

Chắc cậu ấy về rồi.

Tôi thở dài một hơi rồi mới trở về nhà. Tối hôm ấy tôi cũng không nhắn tin với Nguyện nữa mà vừa về liền ngủ sớm. Nói gì thì nói, giờ của bên anh cũng lệch bên tôi đến ba tiếng đồng hồ, tôi không nên khiến anh mất ngủ nhiều như vậy nữa.

Tính từ bữa tiệc đó đến hiện tại cũng gần một tháng trời, đồng thời, vở kịch "Thánh nữ Evita" cũng được lên sàn chính thức.

Sáng hôm đó tôi lại ngủ quên vì trong đầu cứ nghĩ, mình chỉ là vai phụ mà thôi.

Khi đeo balô chạy hì hục lên mấy tầng lầu, tôi mới nhận ra trái tim của mình quả nhiên là mạnh mẽ đến không ngờ. Phanh gấp tại trước cửa khán phòng, tôi đứng thẳng người, thở liên tục mấy hơi rồi mới chuồn qua con đường nhỏ ít ai để ý để đi vào sau cánh gà.

Lúc nhìn thấy tôi, Bách Tình suýt nữa là nổi cơn thịnh nộ. Nhưng cũng thật may vì tôi không phải vai nữ chính nên cậu ta không quá tức giận.

Bỏ balo xuống, tôi ngồi vào bàn trang điểm, sửa soạn qua loa một chút rồi đi thay đồ. Bạn của bà Evita đến tận cùng cũng chỉ là lúc bà ấy còn nghèo khổ, nên quần áo của tôi từ sang trọng quý phái tụt dốc xuống thành một bộ thường dân rách rưới.

Xoay nhẹ một vòng, chiếc vay bung tròn rồi hạ xuống. Tôi mở to mắt nhìn vào gương, cảm thấy mái tóc này đã đẹp rồi lại còn phải gắn thêm một dải ruy băng nữa trông thật là...rắc rối.

Còn đang ngắm mình trong gương, tôi nghe một người nhắc nhở:

" Sắp tới vai em rồi. Đọc lại thoại đi nha."

Quay đầu lại, tôi nhận ra kia là chị gái năm ba hôm nọ đã trang điểm cho tôi, liền mỉm cười một cái đầy ngoan ngoãn rồi bảo:

" Vâng, em đọc lại ngay đây."

Ngồi phịch xuống cái ghế đẩu, tôi lật ra phần thoại của mình, nhẩm tới nhẩm lui, cuối cùng cũng thuộc làu làu.

Đọc xong, tôi kéo cái balo của mình gần đó đặt lên đùi, cẩn thận kiểm tra điện thoại. Nhìn thấy tin nhắn từ người kia, cơ mặt tôi tự động cười lên mà không cần một thứ gì tác động mạnh vào.

Mở lên, tôi thấy một tấm hình cực...đáng yêu, haha.

Nguyện: Diễn tốt nhé! /kèm hình của bé con mặt than/

Sau sự kiện hôm nọ, bé con mặt than cuối cùng cũng đã được đến với baba của nó. Tôi không rõ biểu tình của Nguyện khi nhận được món quà này sẽ như thế nào, nhưng tôi nghĩ anh sẽ chau mày vô cùng cảm xúc.

Hơi ngước mặt cười một tiếng, tôi nhanh chóng tàn sát bàn phím.

Tôi: Anh nhớ phải thay đồ cho bé con nhé. Ít nhất phải tắm rửa ba ngày một lần.

Nguyện: Lười quá.

Tôi: Baba mà lười như vậy à? Nguyện: Thuê người làm giùm.

Tôi: Không cho người khác động vào bé con!

Nguyện: /chỉ gửi một icon cười haha/

Tôi tức muốn điên người. Không tin được anh lại dám để bé con mặt than của tôi vào tay người khác mặc người đó chà chà tắm tắm rồi bận đồ đó!

Định nhắn trả lại nhưng phía ngoài, chị gái năm ba đã bước vào nhắc nhở tôi năm phút nữa là đến lượt diễn rồi. Vì vậy tôi đành ném cho anh một quả seen ngon ngọt rồi chuẩn bị tinh thần bước ra sân khấu.

Vở kịch hôm ấy rất thành công.

Vai diễn của tôi cũng cực kỳ thành công với ba câu thoại với nữ chính.

Tôi không biết lúc diễn thoại với tôi, bạn nữ chính kia sẽ có cảm giác như thế nào trong khi trước đó tôi lỡ đá xéo cậu ấy nặng nề như vậy.

Ngẫm lại, bỏ qua mối thù đổi vai vô duyên vô cớ đó, tôi tự cảm nhận được bạn nữ đó cũng diễn rất hay, cũng rất có tâm với vai diễn của mình đấy chứ. Chỉ tiếc cái bản tính công chúa kia làm người khác không mấy thiện cảm thôi.

Lúc vở kịch kết thúc, người người đứng dậy vỗ tay rồi rời khỏi khán phòng, để lại một bãi chiến trường đầy rác.

Tôi nhìn cảnh tượng đó, thật sự không thốt nên lời.

Phía xa xa, một bạn nam sinh với vóc dáng thấp thấp, có hơi tròn tròn nhưng khuôn mặt thì thập phần nghiêm túc. Chiếc kính gọng kim loại nằm ngay ngắn trên sống mũi, cứ hai phút thì cậu ta lại dùng ngón trỏ đẩy nhẹ lên một cái, phong thái vẫn cực kỳ nghiêm chỉnh.

Tôi đoán người kia là sinh viên năm tốt rồi, cũng có thể rất có uy lực à nha.

Vì sau khi tôi vừa quay đầu liền nghe bạn ấy hô to lên:

" Mọi người ở lại dọn dẹp khán phòng nhé!"

Tuy có từ "nhé" vào làm giảm đi sắc thái của câu nói kia nhưng tôi vẫn nghe ra hết tám phần là ra lệnh mất tiêu rồi.

Nghe đến đó, tôi hơi quay đầu quan sát mọi người đều cúi đầu, chuẩn bị đi xuống dưới dọn dẹp. Còn tôi, tôi lại giả vờ quay nhẹ người, bàn chân nhanh chóng nhấc lên muốn trốn vào sau cánh gà.

Nhưng quả nhiên là chạy trời không khỏi nắng, ngoại trừ khi đó là mùa đông thì mới không có nắng mà thôi. Cổ áo tôi bất ngờ bị một người túm lại, dùng có chút sức đã thành công kéo tôi lùi lại rồi.

" Gì?" Tôi mặt mũi rầu rĩ lườm người nọ.

Người nọ ngược lại rất tươi tắn nhét vào tay tôi một cây chổi, " Quét đi nào!"

" Bách Tình, cậu đúng là quá đáng!"

Tôi nâng mắt liếc thêm phát nữa rồi mới hất mạnh cây chổi, ý là quét sạch những thứ trước mặt tôi qua một bên, gồm cả tên đó.

Bách Tình cũng nhanh chân né qua một bên cười hì hì cầu tài với tôi. Bộ dạng nam chính thành công rực rỡ như nắng mai kia làm tôi chướng mắt không chịu nổi.

Đứng nhìn những vỏ lon Coca với 7Up nằm ngổn ngang trên mặt đất, tôi bỗng dưng cảm thấy có chút lười biếng. Hai tay chống trên đầu chổi, tôi cứ ngẩn ngơ nhìn xuống dưới, quan sát cẩn thận mấy vệt nắng đang chiếu qua lon nước ngọt, phản chiếu lại nhiều tia sáng khác nhau.

Sau đó tôi nâng tầm mắt lên, lại quan sát cả khán phòng.

Một số người khác thì đang cúi thấp đầu lo quét cho thật nhanh để còn được về. Trong số đó, tôi phát hiện bạn nam thấp tròn nghiêm túc kia thì lại rất chuẩn mực mà dọn dẹp.

Cậu ta quét nhà mà cũng có quy luật nữa làm tôi hơi buồn cười.

Tạm bỏ qua bạn sinh viên năm tốt đó, tôi liếc mắt về phía góc khuất của khán phòng, dưới bục sân khấu liền chứng kiến một cảnh tượng thật...ngọt ngào.

Tôi nghĩ cảnh đó rất ngọt ngào.

Bách Tình khi nãy mới ức hiếp bắt tôi đi quét rác thế kia, hiện tại cậu ta đang một tay giữ bọc ni lông thật lớn, một tay cầm chổi, mặt cau có mà quét quét. Bên cạnh, Ngọc Ẩn đứng dựa vào bục sân khấu, hai tay ôm trước ngực, cằm liên hồi hất qua chỗ này rồi chỗ kia.

Haha, đáng đời lắm công tử đào hoa à.

Tôi bỗng lấy lại được tinh thần, không ngẩn ngơ nhìn ngó nữa mà đứng thẳng lưng, chăm chỉ quét sạch đóng vỏ lon nước ngọt kia vào sọt rác.

" Xong!"

Tôi hô khẽ một tiếng, tâm tình vui vẻ cất chổi rồi chạy xộc vào trong cánh gà, đeo balo lên rồi chuẩn bị ra về. Lúc đi ngang qua phía của Bách Tình, tôi thoáng dừng chân, cười một tiếng thân thiện:

" Quét rác vui vẻ nha công tử~"

Bách Tình đang chau mày hất rác như một kẻ thù của mình thì ngẩng đầu lên, thấy tôi trêu xong liền co cao đầu gối, định đá vào mông tôi.

" Cậu ngon! Đứng lại đó!"

Tôi lùi lại, bĩu môi, " Thôi ngoan ngoãn dọn dẹp đi, không người ta lại ức hiếp cậu."

" Đứa nào dám ức hiếp tôi?" Bách Tình trừng trợn mắt đầy phẫn nộ.

Ngay lúc đó, Ngọc Ẩn từ phía sau bước tới, nghiêng nhẹ đầu, kề hơi sát vào tai Bách Tình, " Có chuyện gì à?"

" Má!! Mày đừng có dọa tao như vậy chứ!"

Ngọc Ẩn phì cười, ném qua chỗ Bách Tình chai nước suối lạnh rồi không nói gì nữa mà chủ động cầm lấy chổi, thay cậu ta quét.

Tôi đứng từ xa nhìn được một cảnh đó, không hiểu sao lòng lại thấy ấm áp hệt như ánh nắng bên ngoài kia vậy.

Ánh nắng đó như một cánh tay vươn từ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cao lớn của chàng trai đang hơi khom người xuống dọn dẹp, một gam màu vàng ươm không rực rỡ không chói mắt cứ thế phủ đầy trên người cậu ta.

Còn một chàng trai đứng cạnh đó tuy ngoài mặt lúc nào cũng miệng mồm khó nghe, nhưng các ngón tay khi giữ chai nước kia lại vô cùng nâng niu, tựa như một món quà đơn giản nhưng ý nghĩa.

Rời khỏi khán phòng, tôi tản bộ trên hành lang vắng vẻ. Làn gió chếnh choáng thổi qua da mặt, tôi vừa đi vừa nghĩ đến ngày Giáng sinh sắp tới.

Trong bụng định làm một thứ gì đó cho Nguyện nhưng rồi tôi chẳng biết mình phải làm gì cả. Hai chúng tôi ở xa như vậy, à mà... tôi với anh hiện tại cũng chẳng có mối quan hệ gì thân thiết hơn thế nên...thôi dẹp đi.

" Phi."

Ai kêu mình đó?

Tôi dừng bước, ngẩng mắt lặng thinh nhìn người đối diện. Không nghĩ lúc này tôi lại gặp người kia, trong khi gần một tháng trước cậu ta bỗng dưng mất tích không để lại chút tăm hơi.

Nghi hôm nay bận một chiếc đầm bằng vải voan màu hồng phấn rất nhẹ nhàng. Khuôn mặt trang điểm rất nhẹ, nụ cười trên môi cũng mềm mại hệt như lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy vậy.

" Hmm...Kính của Nghi đâu?"

Chẳng hiểu sao tôi lại mở màn cuộc trò chuyện bằng cách ấu trĩ thế này nữa. Nhưng cũng vì tôi quen nhìn Nghi đeo kính cận rồi, mà hôm nay cậu ấy lại không đeo nên tôi mới tò mò tí thôi.

Nghi nghe tôi hỏi liền bật cười, có chút ngại ngùng:

" Nghi đeo kính áp tròng."

" À..."

Nghi lúc này hơi cúi thấp đầu, đôi chân hơi nhịp nhịp trên mặt đất, hồi lâu mới lên tiếng tiếp:

" Chuyện một tháng trước xin lỗi Phi nhiều nha. Nghi thật sự không biết đó là quà sinh nhật dành cho người của Phi."

Người của Phi...

Nghi à, hôm nay cậu đáng yêu thật đó.

Tôi cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn nghiêm túc lắm.

" Chuyện đó bây giờ ổn rồi. Phi gửi được quà cho người đó rồi, Nghi đừng nghĩ nhiều nữa. Mà, Phi cũng xin lỗi vì hôm bữa...lỡ lớn tiếng với Nghi nha."

Nghi gật gật, " Ừ, Nghi tha cho Phi đó, hì hì."

Chúng tôi không hẹn mà cùng ngẩng mặt nhìn nhau, rốt cục phì cười đầy thoải mái.

Mọi sự hiểu lầm đều đã được giải quyết. Nghi có bảo cậu ấy vừa chuyển lớp nên một tháng kia mới không có mặt. Tôi có hỏi lý do, thì cậu ấy bảo vì thích lớp kia hơn.

Đến khi chúng tôi vẫy tay tạm biệt thì tôi thấy Nghi đi về hướng của khán phòng khi nãy. Quay đầu lại nhìn một chút, tôi vô tình phát hiện cậu nam sinh năm tốt mẫu mực kia đi tới mỉm cười với Nghi, hai người nói gì đó rồi sóng vai nhau thả bộ trên hành lang.

Tuy cảnh ấy rất ngọt ngào nhưng...tôi vẫn cứ thấy sốc ấy nhể?

Một tháng trước Nghi vừa bảo thích tôi, hiện tại đã cùng một người khác thân mật ngọt ngào thế kia. Nhưng mà ngẫm lại, như vậy cũng tốt cho cậu ấy thôi nên...tôi cứ đứng lặng phía sau hai người họ, khóe môi nhếch nhẹ lên một đường rất mảnh.

#

Vào ngày Giáng sinh năm ấy, ngoại trừ việc tôi nhớ đến sinh nhật của Vu Tư thì còn một sự kiện diễn ra nữa.

Lúc này tôi đang đứng cùng Như ở sân bay, hai mắt cứ ngẩn ra nhìn hai tên con trai đang đứng trước mặt kia.

Một trong hai người họ đi tới, định dùng giọng điệu ngọt ngào mà dỗ dành một đứa đang phẫn nộ là tôi đây nhưng rồi liền bị ăn một cú đánh vào ngực.

Cậu ta ôm ngực, miệng mếu, " Này, đau tim quá!"

Tôi cắn nhẹ môi, mắt vẫn nổi lửa lên, bộc phát hết tâm tư mà nói:

" Hai người định đi thật đấy à?"

Ngọc Ẩn cùng Bách Tình không hẹn mà quay đầu nhìn nhau, rồi lại nở một nụ cười rất bất đắc dĩ. Tôi cúi thấp đầu, chẳng biết nên nói gì cả vì chuyện này đến bất ngờ quá.

Trong lòng tôi luôn nghĩ ba người bọn họ sẽ mãi ở lại đây cùng với tôi, nhưng bây giờ thì cả hai người họ cũng sắp phải rời xa mất rồi.

Lời hứa kia rốt cục là thế nào cơ chứ?

Cái bọn nói dối gió bay này...

" Ba mẹ tôi đã nhiều lần muốn tôi về bên đó rồi, nhưng tôi vẫn nán lại là vì cậu đó."

Sao cái này quen quen...

Tôi vẫn không ngẩng đầu nhìn hai đứa đó, mặt mũi bí xị. Bách Tình nói xong câu đó lại nói tiếp nhiều câu nữa, chủ ý là dỗ dành tôi không nổi cơn thịnh nộ nữa thôi.

" Tôi về nước cũng được mấy năm rồi, bây giờ tôi về bên kia sống cùng gia đình, cậu không vui cho tôi à?"

" Cậu muốn tôi sống một mình à?"

" Nếu cậu bảo cậu muốn tôi làm bạn trai, tôi liền---"

Tôi mau miệng chặn lại, " Bye bye!"

Bách Tình bị một cú như táng vào mặt thế kia liền sững người, hồi lâu lại ôm ngực, vẻ mặt đau đớn đến lố lăng. Cậu ta rũ mặt, gục lên vai tôi khóc hu hu vài tiếng.

" Sắp rời khỏi đây rồi mà cậu vẫn phũ phàng quá nhể?"

Tôi liếc mái tóc vàng óng kia, bật cười, " Đồ ngốc."

Bách Tình đứng thẳng dậy, cười lên cũng ngốc thật. Sau đó Ngọc Ẩn bước lên sóng vai cùng với Bách Tình, hai người đứng cạnh nhau lại vô tình tạo nên Hắc Bạch Vô Thường mà tôi tường nhìn thấy.

" Tôi sẽ chăm sóc thằng này, cậu đừng lo quá."

Tôi ngẩng mặt, nhếch mép một cái:

" Ừm, chúc hai người hạnh phúc."

" Cái gì đó?" Bách Tình bỗng dưng nhảy dựng lên, " Nói bậy bạ."

"..."

Tôi khó hiểu nhìn Bách Tình, không thèm chấp nhất cái tên thích dối lòng đó, quay lại nói với Như:

" Như, sao im re vậy?"

Như đảo mắt nhìn tôi, cười nhẹ, " À hôm qua Như chào tạm biệt tụi nó rồi. Hôm nay đi cùng Ý cho có hội thôi."

Rồi cậu ấy nói với hai tên kia, " Về bên đó học tập cho tốt nha, chị đợi mấy bộ phim sánh tầm Hollywood của hai đứa."

Bách Tình lại vô tình được tung hô nên hai mắt sáng rực lên, cái cằm nhếch nhẹ, cậu ta lần nữa dâng tràn cảm xúc mà nói:

" Chuyện đó là chuyện nhỏ thôi. Với vẻ đẹp trai này thì...Ách!"

Ngọc Ẩn đứng bên cạnh bình tĩnh kéo cổ áo người kia một cái, đài phát thanh liền im re.

" Được rồi, hai người về đi, tụi em sắp vào rồi." Ngọc Ẩn nói.

Chẳng bao lâu, Hắc Bạch Vô Thường quay lưng về phía chúng tôi, không nhanh không chậm đi vào phòng kính. Nhìn bọn họ vừa mới liếc mắt nhìn chúng tôi lần cuối, tâm tình tôi lại chùng xuống đến khó chịu.

Thật sự, những cảnh đưa tiễn ở sân bay hay ở bất kỳ nơi đâu đều không bao giờ là vui vẻ cả.

Đó đều là những cuộc chia ly mà không biết đến bao giờ mới được hội tụ lại.

Đứng lặng thinh nhìn vào tấm kính trong suốt đã sớm không còn bóng dáng của hai người kia nữa, tôi mới nhẹ thở ra một hơi, quay lưng lại nhìn Như.

Không hiểu sao lúc này tôi chỉ muốn ôm chặt Như mà thôi. Nhưng tôi chưa nói thì Như đã sớm hiểu ra và bước lại gần mà ôm lấy tôi.

Tôi tựa cằm lên vai cậu ấy, thì thầm đầy buồn bã:

" Họ đều từng nói sẽ ở bên cạnh Ý. Nhưng họ đều đã đi hết rồi... Người đã đi, không biết đến bao giờ mới được gặp lại nữa. Thật sự Ý chỉ hy vọng, người mà Ý vẫn luôn tin tưởng sẽ mãi ở cạnh Ý là Như sẽ không rời xa khỏi chỗ này."

Hôm đó, dưới bầu trời ráng chiều, Như ôm tôi ở nơi sân bay đông người, đặt một lời hứa rất chắc nịch.

" Cho dù bất kỳ ai có rời xa Ý, thì Như cũng sẽ không như thế."

#

Giáng sinh qua đi, ngày Tết lại đến.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ rồi, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là bước qua một năm mới đầy hy vọng của may mắn và hạnh phúc.

Lúc này tôi đang ở quán bar vừa mới biểu diễn màn múa mở đầu xong. Bước xuống dưới, tôi cầm khăn giấy lau qua vệt mồ hôi trên trán, sau đó đi tìm một cốc nước lọc uống.

Chú Thanh ở bên ngoài bất ngờ đi vào quầy rượu, nhìn thấy tôi liền bước lại gần nói chuyện.

" Ngày cuối của năm rồi, hôm nay làm đến chín giờ thôi."

Tôi còn cầm cốc nước mà tâm tình vui hẳn lên. Nhìn chú Thanh, tôi cười rạng rỡ:

" Thật ạ? Chú cho cháu về sớm thật sao?"

" Ừa, không lẽ giả." Chú cũng buồn cười với biểu tình của tôi, " Bù lại hôm nay biểu diễn thêm vài màn nữa nhé, không cần phục vụ."

" Ầu...."

Giọng điệu hưng phấn khi nãy của tôi đều bị chú đánh bay mất.

Nhìn ánh đèn trên sân khấu, tôi cũng rất vui khi đứng trên đó biểu diễn nhưng mà...hôm nay tinh thần tôi có hơi chểnh mảng một chút. Vì tôi đang bận suy nghĩ đến một việc cực kỳ trọng đại.

Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối của năm, vài tiếng nữa là qua năm mới cho nên tôi muốn thử liều một lần nữa để nói ra điều mình ôm ấp bấy lâu nay.

Nhưng vì chú Thanh đã lên tiếng, tôi cũng gật đầu thuận theo, biểu diễn thêm vài màn nữa.

Lúc hoàn thành xong công việc, tôi ngó đồng hồ treo tường, đã tám giờ ba mươi tối. Liếc nhìn mọi người vẫn còn quần quật làm việc, tôi mới nhẹ nhàng xoay người, lén lút chui lên sân thượng.

Ngước mắt nhìn bầu trời ban đêm dày đặc các ngôi sao lấp lánh, phía xa xa còn có ánh sáng mờ nhạt hình tròn của mặt trăng nữa. Đứng dựa vào thành tường, tôi hứng lấy làn gió thổi đến hiu hiu, nhắm mắt lại, tận hưởng một chút mát mẻ của buổi tối.

Bên dưới, những ngọn đèn đường đã được thắp sáng, soi rọi cả con đường đông đúc xe cộ. Trên vỉa hè lại thấp thoáng vài cặp đôi đang tay trong tay, nụ cười hạnh phúc trên môi bọn họ nhất thời làm tim tôi cũng rung động theo.

Lấy điện thoại ra, chỉ còn năm phút nữa là chín giờ tối, tương đương với bên kia đã sắp mười hai giờ.

Tôi nhẩm đếm từ một tới mười, sau đó ấn nút gọi cho người kia. Tiếng chuông chậm rãi vang lên, chẳng mấy chốc người kia đã bắt máy.

" Sao đó?"

Tôi chốc chốc đứng thẳng dậy, mắt lơ đãng nhìn chung quanh, trong đầu vốn đã sắp xếp hết lời mình cần nói. Đúng thời khắc thiêng liêng khi năm mới vừa chuyển qua, tôi mỉm cười bảo vào điện thoại:

" Happy New Year~~~. Năm mới rồi, chúc anh có thêm nhiều thành công và may mắn trong cuộc sống nhé."

Bên kia, Nguyện im lặng một giây rồi khẽ cười, giọng cười cũng ấm đến như vậy.

" Em canh giờ đấy à?"

Tôi theo quán tính gật gù, " Em canh chuẩn đúng không?"

" Ừm."

Mím nhẹ môi, tôi bắt đầu đi vào chủ đề chính:

" Hiện tại đã là ngày 01 tháng 01 năm 2018, em có một vài điều muốn nói cho anh nghe."

" Được, tôi đang nghe đây."

" Từ lúc bắt đầu theo đuổi anh, em thật sự thì em chẳng biết mình cần phải làm gì hết. Trước kia...em chưa có một lần kinh nghiệm theo đuổi ai, cho nên em nghĩ là mình cứ cố gắng khiến anh thích nói chuyện với mình là tốt rồi. Mỗi ngày nhắn tin cho anh, hỏi han anh, như vậy sẽ làm anh cảm động mà hiểu được tình cảm của em. Nhiều ngày nhiều ngày như vậy, em cảm thấy nếu mình không nói chuyện cùng anh sẽ thiếu lắm, sẽ cực kỳ khó chịu..."

"... Ừm, cái ngày mà em biết chuyện của anh với Eric, em đã muốn hỏi anh lý do vì sao nhưng cuối cùng không hỏi được. Đến hiện tại, em cũng không rõ anh có còn để chuyện chia tay kia ở trong lòng hay không vì tính cách của anh vốn luôn khó hiểu như vậy... Nhưng mà em đã nghĩ lại rồi, dù sao kia cũng là quá khứ, em theo đuổi anh mới chính là hiện tại, có thể là tương lai..."

" Cho nên tối nay, em sẽ một lần nữa nói ra lòng mình. Nếu thất bại, em sẽ theo đuổi lại từ đầu, theo đến khi nào anh mềm lòng mới thôi, haha..."

Cười nhạt một tiếng, tôi lại cảm thấy gió càng lạnh hơn rồi vì tay tôi đã buốt lại, vừa tê vừa cứng. Hít sâu một hơi, tôi nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện.

" Nguyện, làm bạn trai em có được không?"

Lúc đó, khung cảnh xung quanh tôi giống như bị thu hết âm thanh vậy. Một bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn nghe được âm thanh ở đầu bên kia điện thoại mà thôi.

Tôi vẫn nhắm mắt, chờ đợi từng giây trôi qua.

" Hơn nửa năm nữa, tôi sẽ về nước. Khi đó tôi với em sẽ về ra mắt mẹ tôi, có được không?"

Các cậu có biết, thời gian ngưng đọng là cảm giác gì không?

Tôi nghĩ là mình biết, vì trái tim tôi cũng vừa đứng yên luôn rồi.

Qua vài giây, khung cảnh xung quanh lần nữa chuyển động, ồn ào và náo nhiệt.

Tôi lặng người nhìn về phía đối diện, cũng không rõ có phải mình vừa nghe nhầm hay không nhưng khóe mắt tôi lại se cay đến khó chịu. Mũi tôi có lẽ vì gió lạnh mà đều đỏ lên cả rồi.

Giữ chặt điện thoại, giọng tôi gần như run lên:

" Có phải ý của anh chính là..."

Tôi vẫn chưa dám tin điều mình nghe thấy.

Bên kia, Nguyện cười bằng một giọng đặc biệt ấm áp và sủng nịnh.

Giống như Lương Thế Nguyện mà tôi biết đã quay trở lại vậy.

Trở về bên cạnh tôi ấy.

" Liệu... có thể làm chồng em không? Vì tôi đủ tuổi trưởng thành rồi, làm bạn trai nghe thật trẻ con."

Cuối cùng, tôi lại vô lực mà ngồi xổm trên đất, một tay vẫn khư khư giữ chặt điện thoại, một bên lại khóc thút thít như một đứa trẻ vừa bị mẹ đánh đòn. Tôi khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy rơi xuống bàn tay, khiến cho Nguyện phía bên kia cũng loạn cào cào lên vì tôi.

Khóc xong một hồi, tôi mới lau đi nước mắt nước mũi, trong lòng đầy cảm động mà muốn hét lên là tôi đã chạy đến đích rồi!!

Thấp giọng, tôi mang theo một giọng làm nũng mà năn nỉ anh:

" Vậy...nói cái câu em muốn nghe được không?"

" Câu gì nhỉ?"

" Anh biết mà......."

Nguyện lại cười trầm một tiếng, " Em thắng rồi đấy."

Kỳ thực, câu tôi muốn nghe không phải là câu đấy, vì tôi đã biết là mình thắng rồi. Nhưng chẳng hiểu sao khi Nguyện nói như vậy, tôi lại cảm thấy càng giống anh hơn nữa.

Kết thúc cuộc gọi, tôi nhìn vào màn hình điện thoại, sau nhanh chóng đổi màu khung chat sang màu hồng phấn ngọt ngào.

Người ta bảo, việc đổi màu này cũng chính là việc thay đổi mức độ mối quan hệ đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện