Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Bách Lý Nhứ là đại tiểu thư, đương nhiên có vị trí.



Chỉ là trước kia nàng ta đều chỉ ở phía sau Bách Lý Hề và hai vị trưởng lão Ngọc Phong.



Bây giờ ở giữa hai vị trưởng lão vốn là vị trí thiếu chủ mà Bách Lý Nhứ xem là của nàng ta, giờ lại là của Bách Lý Vu Hoan. Điều này làm sao nàng ta có thể chấp nhận được?



Nữ nhân này mới vừa về mà thôi...



Ngọc trưởng lão và Phong trưởng lão cũng thấp thỏm, mẹ nó ngồi giữa bọn họ chính là Quỷ Đế Dao Tân đó!



Cho dù người của Sở gia và Nam Cung gia đến cũng không dám làm càn trước mặt nàng, nếu bọn họ dám để nàng ngồi ở phía dưới, bọn họ mới thật sự bị điên.



"Khụ khụ... im lặng, người đều đến đông đủ chưa?" Ngọc trưởng lão cố tình phóng thích uy áp, người phía dưới còn đang bàn tán đến náo nhiệt lập tức quy quy củ củ dừng lại, không dám nói chuyện nữa.



Nam nhân đứng ở đằng trước tiến lên vài bước: "Ngoại trừ những đệ tử ra ngoài cùng với bế quan ra thì các đệ tử đều đã có mặt."



Tầm mắt của nam nhân xẹt qua trên người Vu Hoan đang dựa trên ghế không hề có hình tượng kia, dừng ở trên người Bách Lý Nhứ đang cúi đầu, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia đau lòng và phẫn uất.



"Rất tốt, chuyện lần này quá khẩn cấp, mọi người đều phải cẩn thận nghe ta nói."



Ngọc trưởng lão vừa nói xong, người ở phía dưới lập tức nghiêm túc thêm vài phần, ngưng thần chờ Ngọc trưởng lão nói tiếp.



"Đệ tử bên ngoài của chúng ta toàn bộ bị ngộ sát, Nam Cung gia và Sở gia liên thủ lại muốn đẩy Bách Lý gia chúng ta vào chỗ chết, chuyện liên quan đến tồn vong của gia tộc, mọi người nhất định phải theo chỉ thị mà làm, không được lỗ mãng."



Người phía dưới đều không có lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt thay đổi, đủ để chứng minh sự phẫn hận trong nội tâm của bọn họ.



Ngọc trưởng lão lại nói vài câu trấn an, cùng Phong trưởng lão an bài các việc làm cho các vị trưởng lão khác.



Chờ đệ tử đều đã đi được kha khá, trong sân chỉ còn có đệ tử nòng cốt, Ngọc trưởng lão và Phong trưởng lão mới nhìn về phía Vu Hoan đang ngồi trên ghế kia.



"Vu Hoan cô nương, về gia chủ..." Ngọc trưởng lão thử mở miệng.



Vu Hoan thay đổi tư thế chống cằm: "Cách tốt nhất là giết hắn."



"Nữ nhân này ngươi nói bậy bạ gì đó!" Bách Lý Nhứ lập tức nhảy dựng lên: "Cha đang tốt đẹp, ngươi lại muốn giết ông ấy, ngươi thật sự là người của Bách Lý gia sao? Luận bối phận, ngươi còn phải gọi cha ta một tiếng nhị bá!"



Đệ tử phía dưới cũng có chút phẫn nộ, dù sao ai nghe thấy lời nói như thế đều sẽ cảm thấy người nọ không có lòng tốt.



"Đại tiểu thư." Ngọc trưởng lão nhanh chóng giữ chặt Bách Lý Nhứ.



Hô to gọi nhỏ với vị này, không muốn sống nữa sao?



"Ngọc gia gia, Ngài cản con làm cái gì? Nữ nhân kia đang nói cái gì? Ả về là không hề có ý tốt, còn muốn giết cha con, con thấy ả chính là gian tế được hai nhà kia phái tới thì có."



Phong trưởng lão cũng đứng dậy, chắn giữa Bách Lý Nhứ và Vu Hoan: "Đại tiểu thư, không thể bất kính với Vu Hoan cô nương."



Bách Lý Nhứ vẫn có chút sợ Phong trưởng lão mặt lạnh nghiêm túc này.



Cho nên khi hắn vừa mới đứng ra, Bách Lý Nhứ lập tức rụt rụt cổ, lôi kéo tay áo Ngọc trưởng lão, lòng đầy căm phẫn nói: "Ngọc gia gia, nữ nhân này lúc nãy còn uy hiếp con, ả nói ả đến Bách Lý gia vì chiếm cứ Bách Lý gia chúng ta, ả không có lòng tốt, Ngài đừng bị ả lừa."



Hiện tại Ngọc trưởng lão chỉ muốn lấp kín miệng Bách Lý Nhứ, nha đầu này trước kia rất hiểu chuyện, sao bây giờ lại không có mắt nhìn thế chứ?



"Ngọc trưởng lão, Phong trưởng lão, đệ tử cũng cảm thấy nữ nhân này không phải hạng người thiện lương gì, Ngài xem ả làm gì có khí chất của người Bách Lý gia chúng ta, đại tiểu thư nói còn có chừng mực, sẽ không nói bậy, hai vị trưởng lão đừng bị ả che mắt."



Nam nhân lúc trước cũng đứng dậy.



"Đúng vậy, đúng vậy, đại tiểu thư sẽ không bôi nhọ người khác, nếu đại tiểu thư đã nói như vậy, khẳng định ả đã làm gì đó, hai vị trưởng lão cần phải nắm rõ."



"Trưởng lão, hiện giờ đúng là lúc nguy cơ, nếu thật sự là bị gian tế của bọn họ tiến vào, chúng ta đây..."



Vu Hoan vẫn luôn im lặng nhìn những người này nói theo Bách Lý Nhứ.



Hai vị trưởng lão đen mặt, cho dù quát lớn cũng không cản bọn họ lại được.



Bọn họ suy nghĩ vì gia tộc, thân là trưởng lão lại không thể trực tiếp động thủ, tình cảnh bỗng nhiên có chút mất khống chế.



Có người đã vọt đến trước mặt Vu Hoan, có lẽ là muốn kéo nàng xuống khỏi vị trí kia.



Người nọ còn chưa đến gần Vu Hoan, chỉ cảm thấy có một sức mạnh vô hình ném mình đi, lăn một vòng trên đất, lăn xuống dưới bục cao.



"Trưởng lão, ả dám động thủ, ả tuyệt đối là gian tế!"



"Bắt lấy ả!"



Những người này hoàn toàn không đợi Ngọc trưởng lão phản ứng, động tác nhất trí nhào về phía Vu Hoan.



Ánh mắt Vu Hoan phát lạnh, bàn tay nhẹ nhàng giơ lên, những người lao đến đụng vào trên kết giới nhiễm vằn nước.



Một người tiếp một người bị bắn ngược đi ra ngoài, còn muốn thảm hơn người vừa rồi.



Lúc này Ngọc trưởng lão mới phản ứng lại kịp, uy áp trên người đại thịnh, ép tới những người còn lại thở không nổi: "Làm càn, các ngươi muốn phản rồi đúng không!"



Những người chuẩn bị có động tác, bị uy áp này ép đến, lập tức không dám thở mạnh.



Bách Lý Nhứ cắn răng chịu đựng uy áp của Ngọc trưởng lão, ngực khó chịu từng cơn, ủy khuất lập tức xuất hiện trong lòng.



Rõ ràng bọn họ vì muốn tốt cho gia tộc, vì sao cuối cùng Ngọc trưởng lão lại giúp đỡ nữ nhân kia.



Nữ nhân kia đã cho Ngọc trưởng lão uống canh mê hồn gì, làm Ngọc trưởng lão giúp nàng như vậy!



Vu Hoan chầm chậm đứng dậy, dịch đến đối diện Ngọc trưởng lão, thần sắc trào phúng nhìn bọn họ: "Đối đầu kẻ địch mạnh, không nghĩ làm sao bảo vệ gia tộc thế nào, lại bởi vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà lừa mọi người để nhằm vào ta như vậy, ngươi thật đúng là con gái ngoan của Bách Lý Hề, may mắn hắn không thấy được một màn này, nếu không còn không phải bị tức chết rồi sao?"



Vu Hoan nói trắng ra những lời này, mỗi một người đều nghe hiểu.



"Bách Lý Vu Hoan, ngươi nói bậy gì đó, rõ ràng ngươi có ý đồ xấu xa!" Trong lòng Bách Lý Nhứ có chút hoảng loạn, lại vẫn cố gắng trấn định nói.



"Ý đồ xấu xa? Ngươi có cái gì đáng giá để ta có ý đồ đó? Bách Lý gia các ngươi có cái gì đáng giá để ta có ý đồ? Thế giới này rất lớn, đừng tưởng Bách Lý gia các ngươi ghê gớm lắm, là ai nhìn thấy cũng cảm thấy ghen tị đỏ mắt."



Đồ của Quỷ Đế Dao Tân coi trọng thì từ trước đến nay đều trực tiếp cướp, làm gì sẽ quanh co lòng vòng như vậy.



Thần sắc của Ngọc trưởng lão lại khó coi thêm vài phần, ánh mắt nhìn Bách Lý Nhứ rõ ràng có chút trách cứ.



"Lại nói, cho dù ta lòng ta có ý đồ xấu đó rồi sao?"



Ngọc trưởng lão: "..."



Hai người này đã gặp mặt trước rồi sao? Sao lại véo nhau lợi hại như vậy?



"Không phải muốn cứu gia chủ các ngươi à? Có muốn biết cách không?" Vu Hoan bỗng nhiên dời đề tài đi, làm Ngọc trưởng lão và Phong trưởng lão đồng thời cả kinh, sau đó là vui sướng, cũng không màng Bách Lý Nhứ nữa.



"Thật sự có cách sao, là cách gì?"



Tuy người còn lại đều nhìn Vu Hoan với ánh mắt không được tốt lắm, nhưng nghe thấy gia chủ có thể cứu chữa, tự động thu hết biểu cảm phẫn nộ lại.



"Cách cũng không phải rất khó, các ngươi tìm mấy thứ này, máu trái tim ngàn năm, cỏ linh lăng linh mộc, quỳnh chi..."



Vu Hoan blah blah nói một đống thứ, càng nói đến phía sau, sắc mặt của Ngọc trưởng lão và Phong trưởng lão càng thêm ngưng trọng.



Thứ đầu tiên mà nàng nói đó, rất khó tìm.



Đó còn không phải rất khó?



Càng đừng nói cái gì cỏ linh lăng linh mộc, quỳnh chi, càng có rất nhiều thứ bọn họ còn chưa từng nghe nói đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện