Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Hiển nhiên Dung Chiêu tìm được phương pháp rồi, ước chừng là ở trên giường lăn lộn Vu Hoan hai ngày hai đêm, Vu Hoan tỏ vẻ, nam nhân ngay tại phương diện này quả nhiên là không thầy dạy cũng hiểu.



Đậu má, mới cách nhau thời gian có một ngày mà thôi, hắn đã biết dùng vận chuyển thần lực tới làm loại chuyện này.



Hu hu hu, cuộc sống này không có cách nào trải qua mà!



"Hoan Hoan, có đói bụng không?" Dung Chiêu ăn mặc chỉnh tề đứng ở mép giường, nhìn người đang nằm trên giường, trong mắt tràn đầy ý cười.



"Không đói." Vu Hoan cắn răng.



"Nhưng mà ta đã chuẩn bị điểm tâm cho nàng rồi." Dung Chiêu lấy điểm tâm dấu ở phía sau ra, còn đang bốc khói đưa qua đưa lại trước mặt Vu Hoan: "Hoan Hoan không đói bụng, thì có thể bị lãng phí rồi."



Vu Hoan nuốt nuốt nước bọt, bọc chăn ngồi dậy, nghiêm trang nói: "Đói."



Dung Chiêu cười ngồi xuống, ôm cả chăn cả Vu Hoan, hôn trước một cái mới cầm điểm tâm đưa tới bên miệng Vu Hoan: "Ta đút nàng."



Vu Hoan thật sự muốn tấu Dung Chiêu.



Con hàng này như con nghiện, tóm được cơ hội là bắt đầu.



Nàng chần chờ một lát mới há miệng cắn điểm tâm, sau đó nguyên lành nhai vài cái, trực tiếp nuốt xuống.



Dung Chiêu khó có được không động tay động chân, sau khi Vu Hoan ăn no lập tức chui vào về nệm mềm.



Y phục không biết bị con hàng này dấu đâu rồi, căn bản nàng không xuống giường được.



"Hoan Hoan, ăn no phải đứng lên." Dung Chiêu kéo chăn ra: "Cứ nằm như vậy sẽ không tốt, nhìn ta như vậy làm gì? Được được, ta không chạm vào nàng là được."



Cuối cùng Dung Chiêu cũng biết cảm giác trêu chọc mình lúc trước của Vu Hoan, thật là... đúng là sảng khoái.



Nếu không phải hắn không có thói quen thay đổi biểu cảm quá lớn, hắn thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười to một trận.



"Y phục." Vu Hoan cắn răng, xem nàng mặc đồ rồi có giết chết hắn hay không!



Dung Chiêu bật cười, bàn tay vung lên, y phục của Vu Hoan xuất hiện ở bên cạnh nàng.



Vu Hoan lấy lại, thành thạo mặc vào, đương nhiên trong lúc đó lại bị Dung Chiêu chiếm không ít tiện nghi.



Cho nên sau khi Vu Hoan mặc đồ xong thì chuyện thứ nhất chính là triệu hoán Thiên Khuyết Kiếm bị Dung Chiêu ném ra bên ngoài, xách theo Thiên Khuyết Kiếm chém về phía Dung Chiêu.



"Mấy ngày nay chàng có phải rất đắc ý đúng không! Rất sảng khoái có phải hay không? Chàng trốn cái gì, lại đây đứng để cho ta chém chết chàng."



"Hoan Hoan, nàng muốn mưu sát phu quân sao?" Dung Chiêu đứng ở cách Vu Hoan mấy mét, hắn điên mới đi qua.



Tuy Thiên Khuyết Kiếm không chém hắn bị thương, nhưng khi Thiên Khuyết Kiếm chém đến hắn, sẽ có một cảm giác vô cùng lạnh lẽo, lúc trước không cảm thấy có gì cả, nhưng hiện tại hắn có độ ấm, cảm giác kia giống như là ngày mùa đông, bị người ta ném vào trong hồ băng.



Vu Hoan nghiến răng nghiến lợi một trận, trực tiếp nhào qua, núi không lại ta thì ta đi đến núi.



Vu Hoan chém đến liên lục, Dung Chiêu không thể không phản kháng theo tính tượng trưng được.



Linh La nghe ngóng trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đánh nhau, vẻ mặt khó hiểu, hai người này sao lại đánh nhau rồi?



Thú nhỏ trong lòng Linh La cũng xoay tròn đôi mắt đen bóng: "Chi chi chi!"



Khẳng định là bất hòa trên giường!



"Ngươi biết cái gì?" Linh La bún trán thú nhỏ.



"Chi chi chi chi chi chi chi!" Thú nhỏ kịch liệt kêu lên, đừng bún trán nó, hừ!



Linh La: "..."



Chờ Vu Hoan và Dung Chiêu đánh nhau xong, toàn bộ căn phòng đã bị hủy không khác gì mấy, Vu Hoan vừa lòng thu hồi Thiên Khuyết Kiếm.



Dung Chiêu nhìn giường đã không còn hình dạng gì kia, làm gì không hiểu tâm tư của Vu Hoan, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem đêm nay ngủ ở đâu.



Vu Hoan còn không có quên mình còn có chính sự cần phải làm, nhưng muốn tìm một người chuyển thế cũng không dễ như vậy.



Lại còn không có gì đặc biệt, muốn nàng tìm như thế nào?



Chẳng lẽ ở trên đường cái lôi kéo từng người lại hỏi, ngươi là Thanh Dương Mộ chuyển thế sao?



Sẽ bị người ta coi thành kẻ điên đấy!



"Nếu có thể tìm được một vật cũ, ta có thể tỏa định người." Uyên Ương Kính yếu ớt lên tiếng.



Vu Hoan liếc nó một cái: "Thanh Dương gia tộc sớm đã bị hủy hoại, ta đi đâu tìm vật cũ của tiểu cữu cữu?"



Hiện tại nơi đó có lẽ chỉ còn lại một mảnh phế tích...



"Tiểu Hoan Hoan vừa rồi ngươi nói tên kia là Thanh Dương Mộ sao?" Sau khi Linh La nghe xong Vu Hoan tự thuật, cho tới bây giờ mới lên tiếng.



"Ừ." Vu Hoan thất thần gật gật đầu.



"Tu Di Thiên có một bí cảnh, bí cảnh có một lăng mộ... chủ nhân của lăng mộ kia, hẳn là Thanh Dương Mộ."



Vu Hoan nhìn về phía Linh La, trong mắt có vài phần nghi hoặc, lăng mộ? Còn ở Tu Di Thiên?



"Tại sao lăng mộ của tiểu cữu cữu lại ở Tu Di Thiên?" Đó không phải là nói nhảm sao?



"Không biết, nhưng căn cứ vào cách nói lưu truyền tới nay, thì lăng mộ trong bí cảnh kia bỗng nhiên ngày nào đó xuất hiện. Bên ngoài lăng một có tấm bia đá khắc ba chữ Thanh Dương Mộ, nhưng bên trong có cái gì cũng không biết, bọn người tổ tông thử rất nhiều cánh đều không thể nào vào được."



Cho dù không phải Thanh Dương Mộ, chắc có lẽ có quan hệ với hắn.



Vu Hoan suy nghĩ một chút, hiện tại nàng cũng không có manh mối, nếu Tu Di Thiên có liên quan đến Thanh Dương Mộ, vậy đi Tu Di Thiên trước vậy.



Dù sao sớm hay muộn nàng cũng phải đi.



"Chúng ta đi Tu Di Thiên trước."



"Hả? Chúng ta... ta không có chìa khóa, vào không được á." Nàng cũng muốn về, nhưng ngặt cái nàng đánh mất chìa khóa rồi, chìa khóa kia chẳng những là chìa khóa mở Tu Di Thiên, mà còn có công năng dẫn đường.



Không có chìa khóa, nàng cũng không biết vị trí cụ thể của Tu Di Thiên ở đâu.



"Vị trí đại khái ngươi có biết không?" Có Uyên Ương Kính và Thiên Khuyết Kiếm, chỉ cần biết vị trí đại khái, tìm được Tu Di Thiên hẳn là không khó.



Linh La gật đầu, cái này đương nhiên biết.



Vu Hoan không có ngồi thuyền, thứ đó quá chậm đối với nàng, trực tiếp dùng Thiên Khuyết Kiếm làm hành khí bay, bay về phía trung tâm biển cả.



____



Vu Hoan vừa đi không bao lâu, thành trì lúc trước nàng ở lâm vào trong hỗn loạn, một người không thể hiểu được giết tiến vào, đầy mắt đỏ bừng, gặp người là giết.



Mạnh yếu già trẻ, một người cũng không tha.



Bọn họ phản kháng, lại phát hiện thực lực bọn họ tự cho là lợi hại kia, ở trước mặt người đó, căn bản không đáng nhắc tới.



Người này càng giết càng lợi hại, giống như không hề mệt mỏi.



Khi người của Thần Các nhận được tin tức này, người kia đã tàn sát người của ba thành trì.



Phòng nghị sự của Thần Các, ngồi đầy một phòng.



Trên chủ tọa là một nam nhân khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn thấy thì rất văn nhã phong độ, trên người cũng không có khí thể áp người nào.



"Các chủ, người nọ rất cổ quái, nghe nói mỗi khi giết một người, thực lực của hắn sẽ tăng trưởng thêm vài phần, cứ tiếp tục như vậy, chờ đến khi hắn giết đủ người rồi, thì thực lực kia không phải đạt đến khủng bố luôn sao?"



"Hiện giờ đã luân hãm ba thành trì, lòng người trong những nơi còn lại đều hoảng sợ, mọi người chờ chúng ta ra chủ ý. Các chủ, Ngài xem, việc này nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta có nên phái người đi treo cổ người kia hay không?"



"Các chủ, đại hôn của Ngài sắp đến rồi, lại xảy ra chuyện như vậy, Ngài còn trầm ổn như thế, thật sự là bội phục."



Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng nhị sự lập tức trở nên ngưng trọng.



Trong Thần Các, cũng không phải mỗi người đều sùng bái các chủ, chỉ cần có quyền lợi, nơi có ích lợi sẽ có tranh đoạt.



Các chủ chỉ nhàn nhạt quét mắt liếc người nọ một cái, đôi môi hồng nhạt hé mở: "Án binh bất động."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện