Edit: Nại Nại



(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)



___



Tư Hoàng xác thật nuôi Vu Hoan rất khá, nếu không phải nhìn Tư Hoàng quá mức trẻ tuổi, đều sẽ cảm thấy Vu Hoan là con gái của Tư Hoàng.



Hôm nay Tư Hoàng nằm ở trên ghế bập bênh phơi nắng, Vu Hoan hấp tấp lao ra khỏi rừng rậm.



"Ngọc Ninh chết rồi?" Nàng nhìn chằm chằm Tư Hoàng, trong mắt che kín tơ máu, nhìn qua có chút dữ tợn.



Tư Hoàng hơi hơi mở mắt ra, đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật gật đầu: "Chết rồi."



Vu Hoan xoay người đi mất.



Tư Hoàng ngồi dậy, nhìn chằm chằm hư không một lát, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Thật lâu sau, hắn mới đứng dậy, tìm hơi thở của Vu Hoan đuổi theo.



Khi tìm được nàng rồi, nàng đang quỳ gối ở trước bia mộ, nàng rất yên lặng, yên lặng đến độ giống như... dung nhập vào trong không khí.



Vu Hoan quỳ một lần này, chính là ba ngày ba đêm.



Tư Hoàng lấy ghế bập bênh dọn tới bên cạnh nàng, bồi ở bên cạnh nàng.



Nàng không lên tiếng, Tư Hoàng cũng không quấy rầy nàng.



Thẳng đến khi Vu Hoan tự mình đứng lên, lảo đảo đi đến trước mặt Tư Hoàng: "Cảm ơn ơn cứu mạng của ngươi, mạng của ta hiện tại còn cho ngươi."



"Tiểu Hoan Nhi, nàng..."



"Ngọc Ninh chết rồi, ta sống sót cũng chỉ là sự thống khổ, ngươi giết ta đi!" Giọng của nàng còn mang theo vài phần non nớt, lại có một cổ mạnh mẽ cứng rắn làm người ta không có cách nào bỏ qua được.



Tư Hoàng lắc đầu: "Ta sẽ không để nàng chết."



Những ngày tháng tiếp theo, Vu Hoan bắt đầu dùng các loại biện pháp tìm chết.



Nhưng nàng không phải là người, làm gì dễ chết như vậy.



Thẳng đến khi không thể tự tay giết mình, nàng lại chạy đến khiêu khích linh thú.



Linh thú được mệnh lệnh của Tư Hoàng, không dám giết chết người, bị chọc giận cũng chỉ dám đánh gãy cánh tay cẳng chân gì đó.



Mỗi ngày Tư Hoàng đều nhặt người về, kiên nhẫn băng bó cho nàng.



Dần dần Vu Hoan cũng không cực đoan như vậy nữa.



Tư Hoàng còn tưởng rằng nàng đã nghĩ thông suốt.



Ai biết sau khi hắn rời khỏi vài ngày, trở về không thấy người đâu nữa.



Hắn tìm thấy nàng ở trong một tòa thành trì, bị một đám người vây quanh công kích, đầy người toàn là thương tích, lại không đánh trả.



Tư Hoàng ôm nàng về, lần đầu tiên lạnh mặt với nàng.



"Cha mẹ nàng liều mạng bảo vệ nàng, chính là để nàng tìm chết?"



Đôi mắt dại ra của Vu Hoan co rút lại.



Cha mẹ nàng...



"Nhưng mà ta sống sót... có ý nghĩa gì?" Nàng nhìn Tư Hoàng, vẻ mặt đầy hoang mang.



Thế giới này, chỉ có nàng...



Những thân nhân, tộc nhân của nàng... đều đã chết...



Bởi vì nàng... mà bọn họ mới chết...



Nàng dựa vào cái gì mà sống sót?



"Nàng chết thì có ý nghĩa gì nữa?" Tư Hoàng khoanh tay cười lạnh.



"Ta sẽ không đau khổ nữa." Vu Hoan thì thào nói.



Chết rồi thì không còn cảm giác được gì nữa.



"Nàng như vậy có gì khác với người nhu nhược yếu đuối ngoài kia?" Tư Hoàng nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mình: "Nàng như vậy không giống với người kiên cường chống đỡ đến còn một hơi tàn cuối cùng mà cũng không bỏ cuộc lúc trước ta nhìn thấy kia."



Đôi mắt Vu Hoan chuyển vài vòng.



Tư Hoàng thở dài, hắn ôm chặt nàng: "Nếu nàng muốn tìm ý nghĩa sống sót, vậy ta sẽ cho nàng."



Sáng Thế Thần lấy năm viên linh châu củng cố thế giới này, sức mạnh của linh châu vô cùng cường hãn, có thể đảo ngược thời gian.



Tụ tập đủ năm viên linh châu, thì có thể trở lại quá khứ, thay đổi lịch sử.



Nhưng năm viên linh châu kia bị Sáng Thế Thần để ở đâu, ai cũng không biết.



Đây là những lời Tư Hoàng đã nói với Vu Hoan.



Nàng dễ dàng tin lời hắn nói.



Tư Hoàng đứng ở ngọn núi, phía sau là vô số bia mộ, mà dưới ngọn núi, thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng.



Kim Loan từ trên trời bay xuống.



"Đại nhân, Ngài thật sự muốn để Vu Hoan cô nương đi tìm linh châu?"



"Không cho nàng ấy tìm chuyện làm, nàng ấy một lòng muốn chết, ta không có khả năng mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng ấy."



Kim Loan nghiêng đầu: "Nhưng mà cổ lệ khí trong cơ thể Vu Hoan cô nương sẽ trước tiên..."



"Không sao, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng ấy ngăn chặn lại."



"Oán khí của Thanh Dương gia tộc đều đọng lại hết trong cơ thể Vu Hoan cô nương, ta lo lắng..."



Tư Hoàng khẽ liếc Kim Loan một cái, Kim Loan lập tức gục đầu xuống không nói chuyện nữa.



____



Từ sau khi Tư Hoàng nói chuyện linh châu với Vu Hoan, Vu Hoan lập tức bắt đầu liều mạng mà tu luyện.



Thiên phú của nàng rất tốt, thứ hắn đã dạy, cơ bản không cần nói lại lần thứ hai, còn có thể suy một ra ba.



Hắn không thường ở Thủy Vân Uyên, hắn cần phải hoàn thành Vạn Thần Trận.



Mà trở về nghe thấy nhiều nhất đại khái chính là con linh thú nào bị đánh, con thần thú nào bị thiếu cánh tay cẳng chân.



Nàng càng ngày càng xinh đẹp, thái độ đối với hắn cũng càng ngày càng không khách khí.



"Tiểu Hoan Nhi..." Tư Hoàng vừa mới vào sân đã bắt đầu gào.



Thân hình cao gầy, thiếu nữ có dung mạo tinh xảo từ trong phòng đi ra, nhướng mày nhìn hắn: "Ta còn tưởng rằng ngươi không về nữa chứ."



"Tiểu Hoan Nhi còn ở nhà chờ ta mà, sao ta có thể không về cho được!" Tư Hoàng giang hai cánh tay định ôm thiếu nữ.



Thiếu nữ duỗi tay ra ngăn cản lại: "Cách ta xa một chút."



Tư Hoàng chớp chớp đôi mắt đào hao, ý đồ lấy điều đó mềm hóa lòng thiếu nữ, sau đó thiếu nữ không chút khách khí tát một cái qua.



Sức lực không lớn lắm, mềm như bông mang theo một tia lạnh lẽo.



"Tặng quà cho nàng nè." Tư Hoàng không thèm quan tâm, từ trong rỗng biến ra một cái túi.



Vu Hoan nhìn thoáng qua, lui về phía sau vài bước mới cảnh giác nói: "Lần này là cái gì?"



"Nhìn nàng như vậy, ta có dùng lại một lần thủ pháp bao giờ không?" Tư Hoàng ném túi cho Vu Hoan.



Vu Hoan chần chờ, nhưng vẫn bắt lấy.



Nàng mở túi ra, bên trong là một bộ y phục.



"Mặc vào thử xem."



Tư Hoàng cười khanh khách nhìn chằm chằm nàng.



Vu Hoan về phòng thay đồ, hắc đế kim văn, màu sắc rất là thâm trầm.



Tư Hoàng dựa ngoài vách phòng, chờ Vu Hoan ra.



Khoảnh khắc cửa phòng được mở ra, thiếu nữ với dáng người đĩnh bạt đi nhanh từ trong phòng ra ngoài.



Như là bậc nữ đế vương đứng đầu thiên hạ.



Tư Hoàng sáng mắt: "Hợp với nàng quá."



Vu Hoan kéo kéo vạt áo, hơi có chút ghét bỏ: "Vì sao đưa ta màu đen?"



Tư Hoàng tiến lên, thay nàng sửa sang lại vạt áo: "Bởi vì nàng rất hợp với màu đen."



Vu Hoan không nói gì, nhưng y phục đó nàng lại không cởi ra.



Đối Vu Hoan mà nói, Tư Hoàng chính là xuất quỷ nhập thần.



Có khả năng một khắc trước ngươi còn gặp hắn, chờ ngươi xoay người đi tìm hắn, hắn đã đi rồi.



Mà khi ngươi cho rằng hắn sẽ không quay về, ngay sau đó có khả năng hắn đã ngồi ở trước mặt ngươi.



Tư Hoàng đặt Vu Hoan ở Thủy Vân Uyên ba ngàn năm.



Ba ngàn năm, thực lực của nàng chỉ cách cấp bậc Quỷ Đế một bước.



Tư Hoàng bắt đầu mang theo Vu Hoan ra ngoài, đưa nàng tới các loại mật cảnh.



Thời gian trong mật cảnh không giống như bên ngoài, có đôi khi nhanh, có đôi khi chậm.



Thời gian trôi thấm thoát thôi đưa đã qua hai vạn năm.



"Đại nhân, đã chuẩn bị xong rồi." Thiếu nữ phấn y đứng trước mặt Tư Hoàng, cung kính nói.



"Ừ... Tiểu Hoan Nhi ở đâu?"



"Đã thông báo cho Vu Hoan cô nương tồi, có lẽ đang đến." Thiếu nữ nhìn về phía núi non nơi xa: "Đại nhân, Ngài có nắm chắc không?"



Trong đôi mắt đào hoa của Tư Hoàng hiện lên một tia ám trầm, hắn cũng không biết có nắm chắc hay không.



Nhưng khi nghĩ đến Vu Hoan, hắn bỗng nhiên có chút muốn rút lui.



Cô nương hắn nuôi dưỡng hai vạn năm kia...



Gió thổi qua, trước mặt hắn bỗng nhiên đứng một bóng người, một thân áo đen, trên mặt có ý cười dương dương tự đắc: "Tư Hoàng, ngươi bảo ta đến nơi thật xa này làm cái gì? Bồi ngươi ngắm phong cảnh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện