Phượng Phi Linh tâm trạng rối bời, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh. Ả nhìn Đường Quả cong môi lên nở nụ cười vừa đẹp vừa mỉa mai.
"Đường Quả, để hãm hại ta mà ngươi không ngại câu kết với ma tu!"
Đường Quả tủm tỉm, "À... Thế hả?"
Cô liếc tên ma tu. Trên mặt y lộ ra vẻ điên cuồng, lấy ra một viên đá Ảnh Tượng.
"Ta nói là thật hay giả, các ngươi xem cái này thì biết."
Không đợi Phượng Phi Linh kịp phản ứng, hắn đã khởi động đá Ảnh Tượng, cho mọi người xem hình ảnh bên trong.
Đây là một gian phòng có hơi tối, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được chuyện gì đang xảy ra.
Có hai người, một là tên ma tu, người còn lại, chính là Phượng Phi Linh.
Phượng Phi Linh nói, phải lấy ra một đan dược quý coi như thù lao để ma tu đi hãm hại một người. Người này, chính là Bùi Tuyết.
Bọn họ thấy được gương mặt dữ tợn của Phượng Phi Linh, nói muốn Bùi Tuyết chết thảm, để ma tu thích chơi thế nào thì chơi.
Đám người tròn mắt, người nhà họ Bùi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Còn tông chủ Thánh Nguyên tông ngược lại là thở phào một hơi, chứng cứ xác thực, coi như nỗi oan của Cơ Thành Thiện đã được rửa sạch.
Văn Tử Thu cũng hơi sửng sốt. Hắn ta hoàn toàn không tin được gương mặt điên cuồng ngập tràn hận thù trong đá Ảnh Tượng là Phượng Phi Linh mà hắn yêu sâu đậm.
Lãnh Dạ Lăng cũng không nhịn được mà lui về sau một bước, nhìn Phượng Phi Linh bằng ánh mắt có hơi xa lạ.
Nếu như Phượng Phi Linh trả thù Đường Quả vì Đường Quả hãm hại ả, muốn phế linh căn của ả, cái này dễ hiểu.
Nhưng Bùi Tuyết kia hình như chưa làm gì có lỗi với Phượng Phi Linh? Đã từ rất lâu, y phát hiện ra Phượng Phi Linh thỉnh thoảng vô cùng cực đoan. Nhưng ai bảo y thích ả, coi như đầy khuyết điểm, y cũng tha thứ.
Y yêu nàng sâu đậm, cũng bởi vì khi cả nhà y bị diệt, tỉnh lại được một cô bé kéo vào trong hang núi trốn đi, mở mắt ra thấy được cô bé áo đỏ đó, y vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Coi như được Mạc Vân Thiên đưa về Ma tông, y vẫn chưa từng quên.
May mắn, về sau y đã gặp lại được.
Nếu như không thấy được hình ảnh bên trong đá Ảnh Tượng, y cũng không tin kẻ hại Bùi Tuyết, kẻ ác độc nói muốn để Bùi Tuyết đau đến không muốn sống, để ma tu thích chơi thế nào thì chơi, muốn tìm thêm bao nhiêu người chơi cùng thì cứ tìm, lại là Phượng Phi Linh.
Phượng Phi Linh cũng không ngờ tên ma tu lại gian xảo như thế, nhân lúc ả không chú ý mà ghi lại những hình ảnh này trong đá Ảnh Tượng.
Đường Quả thì không nghĩ đến, không phải tuyến thời gian nào của thế giới này cô cũng có thể nắm rõ trong lòng bàn tay. Mỗi một chuyện đều có thể thay đổi theo tuyến thời gian.
Vốn dĩ cô định tìm Bùi Tuyết trước, nhưng cô chưa kịp phản ứng đã nghe được tin Phượng Phi Linh và Cơ Thành Thiện quyết đấu sinh tử, biết ngay là Bùi Tuyết đã bị hãm hại. Đúng là người tính không bằng trời tính.
Cô không phải chúa cứu thế, những thiên tài được cô nhặt về cũng chỉ đơn giản là thuận tay, không nhặt về được, coi như là đường sống không dành cho bọn họ.
"Linh Nhi, thật sự là nàng làm?" Lãnh Dạ Lăng là người không thể chấp nhận nhất.
Nữ tử áo đỏ này, mãi là tia nắng ấm trong lòng y. Vì tia nắng ấm này, y mới có thể cố gắng trưởng thành đến bây giờ, cuối cùng tự tay báo huyết hải thâm thù.
Phượng Phi Linh mím môi, sắc mặt hơi điên cuồng, "Đúng thì sao?"
"Không phải anh thích ta à? Làm sao? Chỉ vì ta hại Bùi Tuyết mà nghĩ rằng ta ác độc? Chẳng lẽ không nghĩ xem vì sao ta lại hại Bùi Tuyết?"
Thấy Phượng Phi Linh càng ngày càng quá đáng, người nhà họ Bùi cuối cùng cũng không nhịn được, "Cho tới bây giờ Tuyết Nhi vẫn là một người tốt, ngươi sao lại nói nàng như thế? Ngươi có thâm thù đại hận gì mà đối xử với nàng như vậy?"