Tống Dã đẩy cửa ra, quả nhiên thấy được một thân thể nho nhỏ đang rúc trong chăn.
Anh bước nhẹ nhàng, sợ đánh thức cô. Nhìn bàn chân trắng nõn của cô hở ra ngoài, anh không nhịn được mà đi đến nắm lấy rồi để vào trong chăn. Thật trơn, thật không muốn buông ra.
Anh coi như đã hiểu vì sao cả nhà họ Đường đều muốn nuông chiều cô ấy, hận không thể nâng cô lên tận trời. Vì hiện tại anh cũng muốn như thế.
Tống Dã cảm thấy, cô gái này có độc, và anh bị trúng độc.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh nhìn ổ chăn mà cười. Rồi lại nghĩ đến cô đã là vợ anh, nụ cười càng thêm rộng.
Đường Quả xốc chăn lên, lộ đầu ra, đôi mắt xinh đẹp trộm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Năm nay cô mười tám, Tống Dã đã hai mươi.
Thời gian Tống Dã đến thôn Đường không ngắn, coi như ngày nào cũng phơi nắng, vẻ ngoài vẫn đẹp trai như cũ, nhiều nhất là làn da trắng nõn biến thành màu lúa mì, kỳ thật trông còn đẹp hơn.
Tống Dã đang cười, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình. Ngay lập tức, anh đối diện với đôi mắt đen như mực, giật bắn người.
Gương mặt cô gái trắng hồng thật đẹp đẽ, khiến anh có một nỗi xúc động muốn đi lên nhéo nhéo.
Anh nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đi đến bên giường, giọng nói cực kỳ thấp, "Làm ồn đến em rồi?"
"Không có."
Đường Quả lắc đầu, ánh mắt vẫn không dời đi, một mực đặt trên gương mặt Tống Dã. Tống Dã cảm thấy hơi mất tự nhiên, mang tai đỏ lên. Bị cô vợ nhỏ xinh đẹp nhìn chằm chằm như thế, thật sự có hơi ngượng.
"Có đói không?"
"Mới ăn bánh bao rồi."
Đường Quả nói rồi lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Tống Dã, suýt nữa khiến anh hôn mê bất tỉnh.
Từ trước đến nay, anh chỉ biết cô ấy rất xinh, nhưng không ngờ nhìn gần còn đẹp hơn nữa. Giờ cô đã thành vợ anh, ngày nào anh cũng được thấy gương mặt xinh đẹp này, thật giống như đang mơ.
Anh không phải chưa trải sự đời, cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng anh khẳng định, những người anh đã gặp không ai có thể đẹp bằng người trước mặt này.
Đường Quả duỗi tay ra từ trong chăn, nói với Tống Dã, "Kéo em với."
Nghe giọng nói mềm mềm của cô gái, trong lòng Tống Dã như đang bốc lửa. Anh vội đi lên nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô dậy, sợ dùng sức sẽ bẻ mất tay cô.
Đường Quả nhào vào trong ngực anh, thấp giọng nói một câu, "Đáng yêu quá." Cô cười lên, nói với hệ thống, "Cha nội sang bên thế giới này đáng yêu thật đấy."
[Ký chủ đại đại...] Chúc cô ở thế giới này chơi vui vẻ.
Tống Dã hoàn toàn không biết nên làm gì, bị một thân thể mềm mềm ôm như thế, cả người anh có hơi căng lên.
"Tống Dã, chúng mình kết hôn rồi."
Tống Dã nghiêm túc hơn, đáp lại, "Ừ, anh sẽ phụ trách."
Đây là lời anh tự nguyện nói ra. Vừa mới tiếp xúc với cô một lúc, trong lòng anh đã xuất hiện một ý nghĩ, cả hai đã kết hôn, kiếp này cô là vợ anh.
"Anh không chỉ phải phụ trách với em, còn phải yêu em, thương em."
"Được." Tống Dã không suy nghĩ gì mà đáp lại. Nói xong, anh cũng cảm thấy đối xử tốt với cô là chuyện đương nhiên, "Quả Quả, anh sẽ đối xử tốt với em, em là vợ anh."
Đường Quả buông anh ra, đi giày vào rồi xoay người vào phòng bếp, lấy hai cái bánh bao ra nhét vào trong tay anh, vẻ mặt thành thật, "Anh đói không? Ăn đi, ăn rồi mới có sức làm việc."
___
Editor: Chậc, sướng nhá =)) Chưa gì đã có vợ rồi, ráng thể hiện nha anh giai =))